Hôm nay trời thu trong xanh, hít một hơi thật sâu cũng cảm thấy có thể đẩy hết trọc khí trong lồng ngực ra ngoài. So với một kẻ tục vụ quấn thân như Tần Tu Văn, hít sâu vài hơi đã coi như thư giãn, thì Lộ Vương tiêu sái hơn nhiều. Bên cạnh có mỹ nhân bầu bạn, có tiếng đàn tuyệt diệu để thưởng thức, có mỹ cảnh trong vườn để ngắm nhìn.
Đời người thật biết hưởng thụ.
Lộ Vương nghe thấy động tĩnh bên dưới, thò đầu nhìn xuống, thấy là Tần Tu Văn, gương mặt liền nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay ra hiệu cho hắn lên.
Tần Tu Văn vén vạt áo, bước mấy bước lên gác lầu, nghe Lộ Vương cười nói:
"Nguyên Cẩn đến thật đúng lúc, vừa hay cùng nghe một khúc của Ngưng Hương cô nương. Thật đúng là khúc này chỉ trời mới có, nhân gian mấy khi được nghe!"
Nữ tử gảy đàn kia lại chính là hoa khôi mới của Phù Dung Các hôm nọ. Mới bao nhiêu ngày mà Lộ Vương đã đưa người về nhà rồi?
Lục Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn Tần Tu Văn, ánh mắt long lanh, tựa cười như không, chỉ một cái liếc mắt đã như câu hồn đoạt phách. Sau đó, nàng lại cúi đầu tiếp tục gảy đàn, những ngón tay như ngọc thon lướt trên dây đàn, trông như không tốn chút sức lực. Nhưng ánh mắt Tần Tu Văn lại lướt qua ngón tay của Lục Ngưng Hương, trong đầu bất chợt nảy ra một ý nghĩ: Kỹ thuật cao siêu như vậy, hẳn phải khổ luyện mới có được, nhưng ngón tay lại không một vết chai, xem ra cổ nhân có phương pháp bảo dưỡng của riêng mình?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT