"Trạm nghỉ" không phải là một khách điếm đơn thuần như Ngô Phú Quý và mọi người ban đầu tưởng. Khi xây dựng, Tần Tu Văn đã đưa cho họ bản vẽ thi công, trong đó chia thành nhiều khu vực: một khu chuyên bán đặc sản địa phương, một khu để ăn uống, một khu để ở trọ, và một khu riêng để tắm rửa, đi vệ sinh và lấy nước dùng.
Mua đặc sản, ăn uống, ở trọ đương nhiên đều phải trả tiền. Ban đầu, trong suy nghĩ của Ngô Phú Quý, nên làm giống như một khách điếm, xây thêm nhiều phòng cho khách để tiện đón tiếp. Nhưng trong bản vẽ của Tần Tu Văn, quầy hàng bán các loại đặc sản lại nhiều nhất, chiếm diện tích lớn nhất, tiếp đến là khu ăn uống, còn phòng trọ thì không nhiều. Hơn nữa, theo tiêu chuẩn của "Vạn Tùng khách điếm", phần lớn chỉ là phòng hạng "Hoàng", giá một lạng bạc một đêm. Bên cạnh đó có xây mười phòng hạng sang, còn đắt hơn cả phòng hạng "Thiên" của "Vạn Tùng khách điếm", nhưng số lượng lại quá ít, không biết có đủ dùng không.
Những chuyện này thì thôi, dù quy hoạch không hợp lý, cũng chỉ là khác biệt giữa việc kiếm nhiều hay kiếm ít. Nhưng khu vực dùng để tắm rửa, đi vệ sinh và lấy nước dùng hàng ngày lại được sử dụng miễn phí, điều này khiến Ngô Phú Quý khi nghiệm thu công trình cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nơi đây được thiết kế thành một tiểu viện riêng, tên là "Phòng Tắm Rửa", bên trong có nhiều phòng tắm riêng biệt, nhà vệ sinh cho nam và nữ được quét dọn sạch sẽ. Cửa tiểu viện đặt hai vại nước lớn, và một ấm nước sôi lớn. Khách qua đường muốn uống nước, lấy một ít nước đổ vào bình mang theo xe ngựa, hoặc ghé qua đi vệ sinh đều rất tiện lợi. Thậm chí trong tiết trời oi bức thế này, chỉ cần múc một thùng nước từ vại vào phòng tắm dội cho mát, cũng tiện hơn nhiều so với việc tắm rửa ở nhà của dân thường.
Ngô Phú Quý là một thương nhân chính hiệu, làm gì cũng tính toán thiệt hơn. Chưa nói đến đâu xa, chỉ riêng việc mỗi ngày phải gánh hai vại nước lớn này đã tốn không ít công sức. Đã là miễn phí, người ta ghé qua đi vệ sinh lại càng là chuyện bình thường. Tần đại nhân lại yêu cầu nhà vệ sinh phải luôn sạch sẽ, gọn gàng, bên trong phải đốt hương thơm, như vậy càng cần người thường xuyên quét dọn. Còn phòng tắm rửa, tuy nói đến mùa đông có thể bán một thùng nước nóng giá mười văn tiền, nhưng đa số dân chúng đều nghèo, như thời tiết nóng nực hiện nay, đi đường cả ngày, những phu xe và người dân bình thường được tắm một gáo nước lạnh là sảng khoái lắm rồi. Dù đến mùa đông, cũng sẽ có người vì tiết kiệm mười văn tiền mà chỉ dùng khăn lạnh lau người.
Nơi này cần người quét dọn, bảo trì, chỉ riêng tiền công nuôi bốn năm người làm việc ở đây mỗi năm cũng tốn không ít. Đây chẳng phải là buôn bán lỗ vốn sao?
Tần đại nhân lợi hại như vậy, liệu có làm ăn thua lỗ không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT