Thậm chí chuyện này hoàn toàn không thể nói cho ai biết, nếu không cha hắn cũng sẽ không giấu cả nhà, ra khỏi kinh thành mấy chục dặm mới hé lộ một chút sự thật.
Trong lòng Tiêu Minh Lỗi như có mười mấy con thỏ đang nhảy loạn, tim đập thình thịch. Nhưng hắn nhanh chóng véo vào lòng bàn tay để trấn tĩnh lại, lấy chiếc khăn tay vốn định lau cho cha để lau mồ hôi lạnh trên trán mình, rồi thản nhiên vén rèm xe, nói với người đánh xe đang ngồi trên càng xe:
"Thông báo cho đoàn xe, đến ngã rẽ phía trước thì chuyển sang đường bộ. Tình hình của lão gia ngày càng không ổn, đến thị trấn tiếp theo cần phải tìm thầy hỏi thuốc."
Lời nói của Tiêu Minh Lỗi cũng hợp tình hợp lý. Bệnh tình của lão gia ngày một nặng hơn. Hai ngày trước khi rời kinh, uống thuốc của ngự y kê dường như có thuyên giảm một chút, nhưng cuối cùng tình hình vẫn không tốt.
Nay đại thiếu gia làm chủ, những người đi theo đều là những người hầu trung thành cùng Tiêu gia trở về quê, không ai có ý kiến gì.
Ngay lúc xe ngựa quay đầu, đột nhiên có biến, một đám người áo đen xông vào, mục tiêu nhắm thẳng vào Tiêu Thành Chương trong xe. Đoàn xe này vốn đã lòng người tan rã, Tiêu Minh Lỗi vừa biết sự thật, trong lòng còn đang hoang mang, chỉ trong chốc lát đã nghe thấy tiếng kêu thảm của người đánh xe bên ngoài, rồi cả chiếc xe ngựa lao đi vun vút, hoàn toàn không để ý đến người ngồi trong xe bị xóc nảy đến nghiêng ngả. Đầu Tiêu Minh Lỗi đập vào chiếc bàn nhỏ trong xe, mí mắt lật lên, rồi ngất đi.
Tiêu Thành Chương nằm trên nệm, may mà không bị thương, nhưng cũng bị xóc đến khó chịu, suýt nữa thì nôn ra. Mãi đến khi xe ngựa chạy đi một quãng xa mới dừng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play