Căn phòng này đã lâu không dùng, tiểu lại lúc nãy cũng gần như quên mất, mãi đến khi đi gần đến nơi mới nhớ ra. Không ngờ bây giờ lại được phân cho Tần Lang trung mới đến. Rõ ràng là muốn cả người! Nhưng chuyện của cấp trên, đâu đến lượt một tiểu lại như hắn xen vào, vẫn là nên bo bo giữ mình thì hơn!
Tần Tu Văn vừa đẩy cửa ra, một mùi ẩm mốc xộc vào mặt. Gió lùa vào khi mở cửa làm bụi bặm bên trong bay lên, khiến Tần Tu Văn ho sặc sụa mấy tiếng. Khi nhìn rõ môi trường bên trong, Tần Tu Văn không khỏi nhếch mép cười tự giễu: Quả nhiên, đi đến đâu mình cũng không thể yên thân!
Căn phòng này rất nhỏ hẹp, lại nằm ở góc đông bắc, hoàn toàn không có ánh nắng mặt trời. Giấy dán cửa sổ vẫn là giấy Tuyên, có lẽ đã lâu năm nên đã ngả vàng, tối màu, khả năng xuyên sáng cực kém. Nếu không thắp nến, có lẽ ngay cả chữ trên sách cũng không nhìn rõ.
Hơn nữa, căn phòng này rõ ràng không có ai dọn dẹp. Trong phòng có một chiếc bàn làm việc, một chiếc ghế, và một cái giá cổ đổng trống rỗng dựa vào tường, ngoài ra không còn gì khác.
Đúng rồi, hôm nay lúc ra ngoài, Tần Tu Văn thấy tuyết rơi, vại nước đặt ngoài sân nhà cũng đã đóng băng, nhiệt độ chắc chắn phải dưới âm ba, bốn độ. Mà căn phòng này, đừng nói là chậu than, ngay cả một cái lò sưởi cũng không có.
Tần Tu Văn gần như bật cười vì tức giận. Thủ đoạn thấp kém đến thế này thôi sao?
Đi đi lại lại trong phòng một lúc, Tần Tu Văn quay thẳng trở lại phòng điểm mão lúc nãy, hỏi tiểu lại kia rằng phòng làm việc của mình thiếu rất nhiều thứ, nên đến đâu để lĩnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play