"Chư vị, hôm nay Tần Tu Văn ta phải đi xa, cảm ơn mọi người đã đến tiễn! Nhưng ly biệt là để có cuộc hội ngộ tốt đẹp hơn. Dù núi sông cách trở, nhưng trăng gió vẫn chung một bầu trời, mọi người không cần quá đau buồn. Tần Tu Văn một lần nữa cảm ơn sự quan tâm và ưu ái của mọi người. Những gì ta làm cho Vệ Huy không đáng kể, nhưng tình cảm mọi người dành cho ta lại như núi như biển. Tần mỗ nhất định sẽ khắc ghi trong lòng, vĩnh viễn không quên!"
Tất cả mọi người đều không kìm được nước mắt, có người không nén được đã bật khóc nức nở. Dân chúng trao những chiếc "Vạn dân tán" đã làm sẵn cho lính gác của Tần Tu Văn. Hầu như mỗi huyện đều làm một chiếc, riêng huyện Tân Hương làm hai chiếc thật lớn, để tỏ lòng biết ơn Tần Tu Văn đã chăm lo cho họ khi còn làm quan phụ mẫu ở đó.
Có Tần đại nhân làm ô che chở, họ mới có được cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay, mới có được cuộc sống mà họ hằng mong ước.
"Mọi người về đi, không cần tiễn nữa!"
Tần Tu Văn vẫy tay chào tạm biệt mọi người, sau đó mới được vây quanh lên thuyền.
Quý Phương Hòa kiễng chân nhìn mãi, cũng không thấy Thôi Lệ Nương đến tiễn, lẳng lặng đi theo sau Tần Tu Văn lên thuyền.
Nhiệt độ mùa đông ngày một thấp, Tần Tu Văn kéo dài đến lúc này mới khởi hành đã là muộn. Vì vài ngày nữa, có thể mặt sông sẽ đóng băng, lúc đó sẽ không đi được nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play