Tần Tu Văn nhận lấy sổ sách, Thôi Lệ Nương qua loa hành lễ rồi cứng ngắc xoay người rời đi.
Trong đầu nàng vẫn còn văng vẳng hai câu vừa nghe được: "Trinh tiết của một nữ tử vĩnh viễn không nằm dưới lớp váy, mà là ở trong tim, trong cốt cách của nàng!"
"Trong mắt ta, Lệ Nương là một người băng thanh ngọc khiết không ai sánh bằng."
Nước mắt từng giọt, từng giọt nhanh chóng lăn dài trên khóe mắt Thôi Lệ Nương, làm nhòe đi tầm nhìn của nàng. Thôi Lệ Nương không thắp đèn, nước mắt dưới sự che giấu của màn đêm, không ai hay biết.
Đến khi sắp ra khỏi Tần phủ, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên trời, dùng mu bàn tay lau khô từng giọt lệ trên mặt, rồi thẳng lưng, nhanh chân bước lên xe ngựa, không hề quay đầu lại nhìn về phía Tần phủ một lần nào nữa.
Dù cho dân chúng phủ Vệ Huy có lưu luyến đến đâu, thời gian vẫn trôi nhanh, cuối cùng cũng đến ngày phải nói lời từ biệt.
Tháng mười một ở phủ Vệ Huy, gió lạnh buốt xương, tuyết nhỏ bắt đầu bay lả tả, rơi trên đầu, trên vai người đi đường, nhưng vì nhiệt độ chưa đủ thấp, tuyết vừa chạm vào đã tan thành nước, luồn vào cổ áo khiến người ta rùng mình. Một ngày đông tuyết rơi như thế này, lẽ ra nên ngủ nướng trong chăn ấm, không muốn dậy. Thế nhưng hôm nay, trời vừa tờ mờ sáng, đã có rất nhiều người thức dậy, thu dọn đồ đạc rồi lặng lẽ đi về phía bến tàu phủ Vệ Huy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play