Nguyên thân Tần Tu Văn và Quý Phương Hòa vất vả tham ô hơn hai năm cũng chỉ vơ vét được chưa tới một vạn lượng bạc. Lần này Triệu Tùng Nham một lần đưa hai ngàn lượng, xem như món tiền lớn nhất mà Quý Phương Hòa từng thấy.
Hơn nữa, món bạc lần này người ta không hề nhờ vả gì, chỉ nói là hậu tạ, đến một yêu cầu cũng không có, nhận vào quả là nhẹ nhàng.
Tần Tu Văn biết, nếu chỉ dựa vào màn lừa bịp của mình, không có sự xác thực thân phận của Vương tú tài sau đó, Triệu Tùng Nham quyết không đời nào bỏ ra nhiều bạc như vậy để tạ ơn hắn. Chỉ có thể nói đúng là tạo hóa trêu ngươi, vạn sự đều là trùng hợp.
Tần Tu Văn trong lòng đã rõ ngọn ngành, nhưng món bạc này thực sự quá phỏng tay. Hắn bèn đem những điểm kỳ quặc trong thân phận của Vương tú tài kể hết cho Quý Phương Hòa nghe, khiến y kinh ngạc kêu lên không ngớt.
"Món bạc này, ta thấy chúng ta vẫn nên trả lại thì hơn, số tiền này quá lớn rồi."
Tần Tu Văn nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn cắn răng từ bỏ món tiền này. Đã tham ô một vạn lượng, giờ lại thêm hai ngàn lượng, số tiền chẳng phải ngày càng lớn sao? Chẳng phải đã hạ quyết tâm làm thanh quan để lấy công chuộc tội rồi ư?
Nào ngờ Quý Phương Hòa vừa nghe Tần Tu Văn đòi trả lại bạc, cả người liền nhảy dựng lên, quên cả gọi "Đại nhân", nói thẳng:
"Nguyên Cẩn, đây là trọn vẹn hai ngàn lượng bạc đó! Ngươi quên rồi sao, năm đó khi chúng ta còn ở kinh thành, bộ mặt của đám tiểu nhân kia? Chúng khinh chúng ta trẻ người non dạ, khinh chúng ta nghèo khó! Hơn nữa, đây là do lão rùa đen họ Triệu tự nguyện đưa, đâu thể tính là tham ô! Lão rùa đen đó ngày thường ở huyện Tân Hương hống hách ngang ngược, đã bao giờ nể mặt chúng ta? Lần này cuối cùng cũng khiến lão phải cúi đầu, giờ trả lại thì ra thể thống gì nữa?"
Quý Phương Hòa thấy Tần Tu Văn trầm ngâm không nói, trong lòng thầm nghĩ: Nguyên Cẩn sau trận ốm này, cả người dường như đã khác đi. Trước kia nếu thấy nhiều bạc như vậy, đã sớm vui vẻ nhận lấy, sao lần này lại có chuyện đẩy ra ngoài?
Nhưng món bạc này, nhất định phải giữ lại!
Quý Phương Hòa trấn tĩnh lại, cất tiếng khuyên:
"Đại nhân, cho dù ngài không muốn nhận món bạc này cũng không được."
Tần Tu Văn nghe vậy, lòng khẽ động, đã có vài phần suy tính. Chỉ nghe Quý Phương Hòa nói tiếp:
"Nếu trả lại món bạc này, Triệu lão gia sẽ nghĩ thế nào? Lão ta vốn đa nghi, liệu có cho rằng tin tức chúng ta đưa có sai sót nên không dám nhận? Hay là đại nhân định hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Triệu gia, để sau này tố cáo họ trước mặt quý nhân, đẩy Triệu gia vào chỗ chết? Nếu là vế trước thì còn đỡ, nếu là vế sau, chúng ta và Triệu gia sẽ hoàn toàn trở mặt. Nói một câu ngài không thích nghe, ở huyện Tân Hương này, chúng ta thực sự đơn thương độc mã, khó lòng chống đỡ!"
Ngừng một lát, Quý Phương Hòa lại phân tích tình hình hiện tại:
"Lúc này cả huyện Tân Hương mưa lớn không ngớt, ruộng nương ngoài thành đã ngập quá nửa, năm nay xem chừng thất thu. Đến lúc đó, khó tránh khỏi phải giao thiệp với các phú hộ, hương thân trong huyện, nhờ họ hỗ trợ đôi chút mới qua được cơn khốn khó này. Trong đó, nhất định cần Triệu gia đứng ra dàn xếp. Chúng ta trong mắt Triệu gia đã là đại ân nhân, nếu lúc này trả lại bạc, khiến Triệu gia sinh lòng nghi kỵ, lại đối đầu với họ, mới thực là ngu xuẩn!"
Trước đó là vì Nguyên Cẩn quên mất đã nhận năm trăm lượng bạc nên mới phán Triệu Khải Minh hai mươi lăm trượng, bất đắc dĩ phải tìm cách chữa cháy. Giờ đây, cửa ải khó khăn này rõ ràng đã qua, Triệu gia không những không oán hận mà còn mang ơn đội nghĩa. Bây giờ lại đẩy lợi ích rõ ràng ra ngoài, thật vô lý!
Tần Tu Văn nghe đến đây, bất giác nhìn Quý Phương Hòa bằng ánh mắt khác. Vốn dĩ hắn luôn cho rằng vị sư gia này làm việc có phần nóng nảy, có lẽ vì còn quá trẻ, tầm nhìn cũng hạn hẹp. Không ngờ trong một số chuyện, y lại có chính kiến riêng. Những lời của y cũng giúp Tần Tu Văn hiểu rõ hơn tình hình hiện tại.
Trước có sói, sau có hổ, ông trời lại không chiều lòng người, chiếc ghế quan huyện dưới mông hắn quả là đang lung lay dữ dội!
Hắn một lòng nghĩ không thể tham ô nữa, nào ngờ có lúc đứng trước thời cuộc, lại rơi vào thế không thể không tham!
Dù sao giữa chết sớm và chết muộn, Tần Tu Văn vẫn chọn vế sau. Vạn nhất có ngày hắn lại trở về thì sao? Dù đã đến thế giới này bốn ngày, chẳng thấy một tia hy vọng nào có thể quay về hiện đại, nhưng, lỡ như thì sao?
Cuối cùng, Tần Tu Văn vẫn nhận hai ngàn lượng bạc này. Quý Phương Hòa mãn nguyện ra về.