Vạn chưởng quỹ nghe nói là bàn chuyện với Phương Hòa, trong lòng liền vui mừng. Đối mặt với Tần đại nhân, dù có trăm phương ngàn kế trên thương trường cũng không thể thi triển được chút nào. Vị Phương tiên sinh này trông còn trẻ hơn Tần đại nhân một hai tuổi, lại có vẻ mặt thật thà, hiền hậu, hẳn là một người dễ nói chuyện.
Nếu Tần đại nhân đã toàn quyền ủy thác cho vị Phương tiên sinh này, mình cứ nói chuyện tử tế với cậu ta, rồi ngầm dúi cho ít ngân lượng, không sợ Phương tiên sinh không đồng ý.
Lần này Tần Tu Văn ngoài việc kiểm tra tiến độ xây dựng bến tàu mới, còn phải báo cáo với Chu Bang Ngạn về nhiều việc gần đây, tự nhiên sẽ không ở lại lâu. Sau khi giao phó công việc, hắn liền lên xe ngựa đi trước.
Vạn chưởng quỹ ra lệnh cho quản sự lập tức mang trà ngon vào, khuôn mặt béo tròn nở nụ cười toe toét:
"Đây là Bích Loa Xuân Động Đình của phủ Tô Châu, màu sắc xanh bạc, xanh biếc quyến rũ, mời Phương tiên sinh thưởng thức."
Phương Hòa trước kia nhà nghèo, làm sao có tiền uống trà ngon? Sau này theo Tần Tu Văn lâu ngày, cũng biết chút ít về trà ngon trà dở. Bích Loa Xuân này quả thật là danh trà, nhưng đến miệng hắn thì hắn không phân biệt được, quen thói khát nước là uống một hơi cạn sạch. Tần Tu Văn còn từng trêu hắn là "trâu nhai mẫu đơn", nhưng thói quen khó bỏ, nhất thời cũng không sửa được.
Nhưng ở trước mặt Vạn chưởng quỹ, Phương Hòa vẫn có thể ra vẻ một chút. Hắn khẽ nhấp một ngụm, dường như đang thưởng thức dư vị, rồi mới đặt chén trà xuống khen:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play