Tần Tu Văn nghe tin, giả vờ nói muốn đến nhận mặt, rồi lấy được giấy phê duyệt của Chu Bang Ngạn, dẫn người vào tử lao.
Dân chúng bình thường thời cổ đại còn ăn không no mặc không ấm, người nghèo khó không biết bao nhiêu mà kể. Đối với đám tử tù chắc chắn phải chết này, càng không có đãi ngộ gì tốt. Trong lao âm u, mặt đất ẩm ướt, dính nhớp, có chỗ còn mọc rêu xanh. Vì quanh năm không thấy ánh mặt trời, lại thường xuyên tra tấn, bức cung, nên trong lao luôn phảng phất một mùi máu tanh không thể tan đi. Người bình thường vừa bước vào nơi bẩn thỉu này, ngửi mùi bên trong đã muốn nôn mửa, nhất là khi nghe tiếng r*n rỉ, khóc lóc của các tù nhân, không ai là không nổi da gà.
Trương Đạt nhìn đại nhân phong thái ngời ngời đi phía trước, thực sự cảm thấy đại nhân nhà mình không hợp với nơi này chút nào:
"Đại nhân, ngài có việc gì cứ giao cho tiểu nhân là được, hà tất phải đích thân đến đây?"
Tần Tu Văn xua tay, ý bảo Trương Đạt không cần nhiều lời:
"Đã đến rồi thì thôi. Bản quan còn chưa gặp mặt chúng, muốn xem kẻ muốn giết mình trông như thế nào, cũng là chuyện thường tình."
Nếu người đi phía trước không phải là Tần đại nhân mà mình luôn kính trọng, Trương Đạt suýt nữa đã muốn phàn nàn — ai lại muốn xem kẻ muốn giết mình chứ? Nhìn rồi nửa đêm không gặp ác mộng sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT