"Trịnh Xương Tín ơi là Trịnh Xương Tín, ngươi thấy có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống bao giờ chưa? Ngươi kinh doanh cũng gần hai mươi năm rồi còn gì? Sao vẫn ngây thơ thế? Người ta nói gì ngươi cũng tin à? Đây chỉ là quy hoạch hiện tại của quan phủ. Sau khi thuê đất này, khoan hãy nói đến tiền ký quỹ, người ta có nói sẽ cho chúng ta tiền xây dựng không? Phần tiền này chẳng phải tự mình bỏ ra trước sao? Nghe ý Tần đại nhân, tiền không chỉ phải tự bỏ ra, mà phong cách kiến trúc còn phải thống nhất, mọi thứ đều phải nghe theo sự điều phối của quan phủ, không phải ngươi muốn làm qua loa cho xong là được. Đến lúc đó đầu tư một khoản tiền lớn, hàng hóa bán không được thì phải làm sao? Mọi người đã nghĩ đến chuyện đó chưa?"
Lữ Hành vừa dứt lời, không ít người liền gật gù tán đồng.
Thực ra Lữ Hành nói vậy đã là dè dặt rồi. Còn có những lo ngại lớn hơn mà ở đây hắn không tiện nói ra. Hắn vốn còn định nói, tác phong của quan phủ là gì? Nói tiền ký quỹ sẽ trả lại thì có thật là sẽ trả lại không?
Bạc đã vào túi quan phủ, còn đòi lại được sao? Lữ Hành hắn chưa từng nghe nói qua.
Đến lúc đó, năm nay lần lữa sang năm sau, năm sau lại khất sang năm sau nữa, cứ kéo dài như vậy cũng đủ chết người! Không giống như cho người ngoài vay, ai dám không trả, tự khắc sẽ có cách trị. Nhưng đối đầu với quan phủ, chẳng phải là muốn chết sao?
Thương nhân vốn đã yếu thế, trước mặt quan phủ lại càng mong manh.
Chờ bạc vào túi quan phủ, nói là tiền ký quỹ, nhưng kẻ thiếu nợ mới là bề trên. Muốn đòi lại món tiền này, đủ để người ta phải lao đao một phen. Lại xét đến cái gọi là quy hoạch phát triển bến tàu mới, ai biết có phải Tần Tu Văn kia đang vẽ vời hão huyền không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play