Cô ấy chống cằm bằng cả hai tay, đầu ngón tay chạm nhẹ lên má, mày nhíu lại, vẻ mặt đầy phiền muộn.
Về phương diện thành tích học tập, Trần Khoát vốn không am hiểu, cũng chẳng giỏi an ủi người khác. Hồi tiểu học, có lần Vương Tự Nhiên làm bài thi quá tệ, đánh mất mấy câu hỏi lớn, tức đến nỗi vừa nghiến răng vừa kìm nước mắt. Trần Khoát không đành lòng, nói vài câu mang tính “an ủi chân thật”, kết quả làm cậu ta tức đến càng khóc to hơn, còn gào đòi cậu câm miệng.
Vậy thì giờ nói sao đây? Bảo rằng không phải lỗi của cô ấy, chỉ là do đề thi lần này quá oái oăm?
Chưa kịp nghĩ ra lý do gì hợp lý để dỗ dành, Thẩm Minh Duệ đã bước vào lớp, vừa đi vừa “nhiệt tình” thông báo tin tức mới nhất với các bạn: thầy Triệu đã cầm theo bình nước nóng của ai đó tới lớp—không biết lát nữa ai sẽ bị “xử trảm” giữa đám đông.
Ngay lập tức, cả lớp như bị đóng băng, dần trở nên im phăng phắc.
Thầy Triệu mặt không cảm xúc, tay cầm chiếc bình giữ nhiệt bước vào.
Ánh mắt ông chậm rãi quét qua cả lớp, cuối cùng dừng lại vài giây trên người Chương Vận Nghi—cô đang cúi đầu, không dám ngẩng lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT