“Có hơi lâu thật.” Trần Khoát dừng lại một chút, “Nhưng mà ăn ngon là được.”
Phí Thế Kiệt vốn không định chen lời vào chỉ để khẳng định sự tồn tại của mình, nhưng nghe hai người kia trò chuyện một hồi, bỗng nhiên dâng lên cảm giác bản thân như bóng đèn — mà còn là loại bóng siêu sáng nữa cơ. Không nhịn được, hắn liếc nhìn Đới Giai, trong lòng không khỏi bội phục: Không hổ là chị Giai, vậy mà chẳng có chút lúng túng hay mất tự nhiên nào, hoàn toàn hòa mình vào bối cảnh con phố và tiệm ăn nhỏ này, trở thành một… phông nền tuyệt hảo!
Vì bạn vì anh em thì hy sinh chút cũng đáng, nhưng mà… cậu thật sự đói bụng rồi.
Thế là, Phí Thế Kiệt hắng giọng, ý đồ thu hút chút sự chú ý. Nhưng Trần Khoát lại như điếc, không thèm liếc cậu lấy một cái.
“Tớ đi mua chút đồ uống.” Hắn bèn lấy cớ rút lui.
Trần Khoát chỉ liếc hắn một cái rất bình thản, không nói gì.
Chương Vận Nghi giơ tay lên, suýt nữa thì đứng dậy đọc thơ cảm tạ, “Tớ tớ tớ! Tớ cũng muốn! Mang giúp tớ một ly nha!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play