“Action!”
Trương Bắc Thần lại bị đánh, vết thương trên người không dễ nhận ra, nhưng lần này thì rơi ngay ở khóe miệng, vô cùng chói mắt. Thẩm Vi Vũ luôn đặc biệt chú ý đến cậu bạn cùng lớp này, cô biết đám người kia đã làm gì với cậu, nhưng lại không có cách nào. Báo với thầy cô cũng không thể hỏi ra được gì từ đứa trẻ bướng bỉnh ấy.
Chiều hôm đó, Trương Bắc Thần ngồi thẫn thờ trong lớp, chỗ xương sườn từng bị đánh đau âm ỉ. Cậu vẫn chưa muốn về sớm, hiếm có được chút thời gian một mình, cậu muốn ngồi thêm một lúc.
Khi Thẩm Vi Vũ quay lại lớp lấy đồ thì thấy ngay cảnh tượng ấy: cậu bé gầy gò, bướng bỉnh, ngồi bên cửa sổ nhìn chằm chằm cây anh đào ngoài sân, gương mặt vết thương vô cùng rõ ràng. Trương Bắc Thần ôm bụng mình, rất hiếm khi cậu lộ ra dáng vẻ đau đớn trước mặt người khác, chắc chắn là rất đau rồi. Ở nơi không có ai, giống như một con thú nhỏ tự liếm vết thương của mình, mất đi sự che chở của mẹ, một mình lớn lên trong khu rừng đầy nguy hiểm.
“Cậu… cậu không sao chứ?” – giọng nói cẩn trọng vang lên, sợ làm kinh động nỗi cô đơn của người kia.
Ống kính hướng về phía Kỷ Nhược Bạch.
Như một con thỏ bị giật mình, cậu hoảng hốt nhìn cô một cái, rồi lập tức mặc áo đồng phục, dùng tay che vết thương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play