Kỷ Nhược Bạch chỉ uống một ngụm nhỏ, gương mặt vẫn đỏ bừng như lửa đốt, không biết là rượu làm say người, hay người làm say rượu. Cậu phải về sớm, mai còn cả một ngày quay phim. Trần Duẫn Triết ngày mai thì không bận gì, nên lẽo đẽo theo Kỷ Nhược Bạch ra bãi đỗ xe. Tiểu Vương đến giúp họ lái xe. Chị Trang thật sự không yên tâm, Kỷ Nhược Bạch cũng không nói gì, dù sao cả hai đều uống chút rượu, không thể tự lái xe, ít ra thì miệng Tiểu Vương còn khá kín.
“Anh Duẫn Triết, anh đi đâu?”
Lúc này Trần Duẫn Triết mới nhớ đến vấn đề này. Anh nói mình được nghỉ vài hôm nhưng thật ra cũng không hẳn, anh còn phải viết ca khúc chủ đề. Nhưng hiện tại anh chẳng muốn đi đâu, chỉ muốn ở cùng Kỷ Nhược Bạch.
“Anh… có thể theo em về được không?”
Kỷ Nhược Bạch sững người, mặt đỏ bừng lên ngay lập tức. Bên cạnh, Tiểu Vương vội quay mặt đi, chỉ thiếu điều viết hẳn lên trán “Tôi không nghe thấy gì, đừng nhìn tôi” mấy chữ đó.
“Nhưng… anh không cần làm việc sao?” Kỷ Nhược Bạch không phải không biết Trần Duẫn Triết bận rộn thế nào.
“Anh đến đây là vì công việc mà. Nếu không nhìn xem nam chính thể hiện cảm xúc thế nào, anh đâu viết được nhạc.” Trần Duẫn Triết vừa nói, vừa mở cửa xe, thản nhiên ngồi lên chiếc Bentley. Kỷ Nhược Bạch không còn cách nào khác, đành lên theo. Tiểu Vương nhanh nhẹn đi lái xe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play