Tần Kiểu ngủ ngon lành, trong khi Tiêu Trạch cả đêm trằn trọc không yên. Vừa nhắm mắt, trong đầu hắn toàn là gương mặt Tần Kiểu.
Hôm sau, khi trời vừa rạng sáng, đám cung nữ, thái giám hầu hạ quanh hắn đều bị khí thế thiên tử phát ra từ người hắn ép đến mức không dám thở mạnh.
Hôm nay đúng vào ngày thiết triều, văn võ bá quan tề tựu tại điện Kim Loan để thảo luận đại sự thiên hạ.
Tiêu Trạch ngồi trên long ỷ, mặt lạnh như băng, nghe các quan lần lượt dâng tấu, nhưng ánh mắt hắn lại dừng trên màn hình livestream đặt giữa điện.
Người trên màn hình vẫn còn đang ngủ say. Giờ này rồi, thế mà vẫn chưa chịu rời giường.
Tiêu Trạch không khỏi nhớ lại, Tần Kiểu – nữ nhân này – giống hệt phụ mẫu hắn ngày trước: trong ngoài đều là kẻ dã tâm. Không chỉ không an phận nơi hậu cung, nàng còn đưa tay nhúng chàm triều chính. Nàng tâm cơ đầy mình, thủ đoạn không thiếu, lại có cả đại gia tộc Tần phủ làm chỗ dựa, âm thầm bồi dưỡng thế lực trong triều, mưu đồ quyền lực, muốn biến hắn – vị hoàng đế này – thành bù nhìn.
Nàng còn bày đặt nói vì thương hắn vất vả, muốn thay hắn phân ưu, giúp hắn duyệt tấu chương, xử lý quốc sự.
Hừ, chẳng qua là mượn danh tình yêu để mưu cầu lợi ích cá nhân! Thứ tình yêu của nàng, khiến người ta sinh ra phản cảm!
Cũng may hắn thuận nước đẩy thuyền, cố ý buông tay để nàng "phát huy". Quãng thời gian ấy, nàng đúng là rất tích cực, ngày nào cũng chưa đến canh năm đã dậy.
Không ngờ, nàng cũng có một mặt nhàn hạ lười biếng như thế.
Tần Kiểu cũng chẳng nhớ nổi bản thân đã bao lâu chưa được ngủ một giấc ngon lành như vậy. Trong thế giới tiểu thuyết kia, nàng đóng vai một hoàng hậu siêng năng cần mẫn, khổ cực tột cùng, ngày nào cũng phải dậy sớm đúng giờ để duy trì "nhân thiết" của mình.
Yên ổn nằm một chỗ không tốt hơn sao? Cứ phải cắm đầu cắm cổ lao vào làm gì?
May thay, hiện tại nàng không cần duy trì cái "nhân thiết cần cù" đáng sợ kia nữa.
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính trong veo, chiếu sáng nửa căn phòng. Tần Kiểu thoải mái duỗi lưng, vô thức ngân nga một đoạn: "Xã hội chủ nghĩa thật tốt, xã hội chủ nghĩa thật tốt, xã hội chủ nghĩa nhân dân địa vị cao~"
Bên kia, Tiêu Trạch vừa phải nghe đám đại thần tranh luận kịch liệt trên triều, vừa nhìn thấy Tần Kiểu lười biếng vươn vai, lại còn hát cái khúc quái quỷ không biết từ đâu chui ra, sắc mặt hắn đen như đáy nồi.
Đầu xuân năm nay, Cẩm Quốc vừa trải qua một trận lũ lớn, vô số dân chúng nhà cửa tan hoang, ruộng vườn mất trắng, nạn đói lan tràn. Những năm gần đây lại liên tục chinh chiến với nước láng giềng, quốc lực hao tổn nặng nề, triều đình buộc phải tăng sưu cao thuế để bổ sung ngân khố.
Trên triều hôm nay, có đại thần nhắc đến tình hình thiên tai phía nam, đề nghị triều đình chi ngân cứu tế. Cũng có kẻ phản bác rằng, cứu trợ chỉ là kế tạm thời, không thể trông cậy mãi vào ngân khố triều đình, cần khuyến khích dân chúng tự lực cánh sinh mới là kế lâu dài.
Các phe phái tranh cãi ầm ĩ, loạn như chợ vỡ.
"Hoàng thượng, phương pháp trồng hữu cơ của Sở gia rất hiệu quả, mấy năm liền được mùa, chẳng bằng mở rộng mô hình này..."
"Lưu đại nhân, Sở gia được mùa là nhờ mưa thuận gió hoà, liên quan gì tới cái gọi là yêu pháp đó?"
"Pháp phi có yêu pháp, bá tánh đều có thể làm chứng."
"Phế hậu dùng yêu ngôn mê hoặc dân chúng, cổ súy yêu pháp, tùy tiện dùng đại hỉ công, vơ vét mồ hôi nước mắt của bá tánh..."
"Ngươi... ngươi thành kiến quá sâu rồi! Pháp này có lợi cho bá tánh, Tần hoàng hậu đề xướng pháp ốc phì, thuật chiết cây, thuật tạp giao, tất cả đều đem lại lợi ích thực tế cho dân, cũng thúc đẩy nông nghiệp phát triển. Mong Hoàng thượng đừng phủ định sạch trơn!"
"Hừ! Lưu đại nhân, Tần thị đã bị biếm làm thứ dân, ngươi lại còn dám gọi nàng là hoàng hậu? Ngươi định bất mãn với thánh chỉ sao?"
Lưu đại nhân vội vàng cúi người biện giải: "Hoàng thượng minh giám! Thần tuyệt không có ý đó! Thần chỉ mong bá tánh có thể được mùa, sống những ngày cơm no áo ấm..."
"Lưu đại nhân, ngươi còn giảo biện? Đến giờ vẫn còn nói đỡ cho Tần Đảng? Ta nhớ không lầm, trước đây ngươi được phế hậu nâng đỡ mới có cơ hội vào triều làm quan. Khó trách bây giờ lại bênh Tần thị. Ngươi còn dám nói mình không phải người của Tần Đảng?"
"Phế hậu cầm giữ triều chính, tội trạng rành rành. Ngươi lại bênh vực cho loại độc phụ như vậy, rốt cuộc là có ý gì?"
"Nếu Giang Nam không xảy ra lũ lụt, chưa biết chừng năm nay còn được mùa hơn ấy chứ!"
Bị đồng liêu nghi ngờ, Lưu đại nhân — người vốn thành thật, chăm làm, thường ngày rất ít nói, lúc trước được Tần Kiểu nhìn trúng nên phái đi quản lý nông nghiệp. Khi ấy quyền hành không lớn. Sau này, nhờ Lưu Tử Nghĩa có nhiều thành tích trong nông nghiệp nên mới được Tiêu Trạch trọng dụng.
Có điều người này gia cảnh bần hàn, tính tình quái gở, lại không kết bè kết phái trong triều. Nay bị Vương Thương và một đám người nhắm vào, triều đình lại chẳng ai chịu lên tiếng thay ông.
Dù sao cũng là chuyện liên quan đến phế hậu và Tần Đảng, mà hôm nay tâm trạng Hoàng thượng rõ ràng không tốt, đám cáo già ấy càng không muốn tự rước họa.
Mắt thấy cuộc tranh luận ngày càng căng thẳng, Tiêu Trạch cuối cùng cũng không nhịn được mà quát lớn:
"Đủ rồi! Đây là triều đình, không phải chợ cá!"
Đám đại thần thấy Hoàng thượng nổi giận, lập tức im thin thít như ve mùa đông, không ai dám cãi thêm lời nào.
Tiêu Trạch lạnh mặt nói: "Vương đại nhân, nếu ngươi thấy ý kiến của Lưu đại nhân không khả thi, vậy ngươi nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?"
Bị Hoàng thượng gọi đích danh, Vương Thương bước ra khỏi hàng: "Giang Nam là vùng đất lành. Nếu nay vì thiên tai mà lương thực tạm thời thiếu, cũng có thể khuyến khích bá tánh đánh bắt cá để sống qua năm nay."
Lời vừa dứt, cả triều lặng như tờ.
Thì ra trên đời vẫn còn loại người ngu đến mức không phân nổi thịt băm với thịt sống!