Đến cả Ôn thái sư cũng thấy xấu hổ thay cho môn hạ của mình, càng không cần nói đến Tiêu Trạch.

Tiêu Trạch nhìn về phía Ôn thái sư: "Quốc cữu thấy sao?"

Ôn thái sư đáp: "Nếu Sở Mã năm nào cũng được mùa, chi bằng tạm thời điều lương thực từ đó tiếp tế cho Giang Nam. Dân Giang Nam ắt sẽ biết ơn triều đình cứu trợ."

Lưu Tử Nghĩa chắp tay: "Sở Mã tuy được mùa, nhưng cũng là nơi có mức thuế cao nhất. Nếu lại bị trưng thu thêm, e rằng dân chúng khó lòng chịu nổi..."

"Lưu đại nhân, lúc nãy ngài còn nói Sở Mã lương thực dư dả, sao giờ lại nói dân không chịu nổi?"

"Phải đó! Không phải ngài còn khen phế hậu yêu pháp thần thông sao?"

Tiêu Trạch thấy họ lại định cãi nhau, liền lên tiếng:

"Vậy Lưu đại nhân có cao kiến gì?"

"Trong kinh thành xa hoa phung phí thành phong trào, thần cho rằng nên cổ vũ các quan lại thực hành tiết kiệm, tất cả quan viên cũng nên làm gương quyên góp tài sản cá nhân, Hoàng thượng cũng có thể triệu tập các phú thương quyên góp, giúp bá tánh vượt qua giai đoạn khó khăn." Lưu Tử Nghĩa nói.

"Vậy Lưu đại nhân định quyên bao nhiêu?" Vương Thương hỏi.

Lưu Tử Nghĩa đáp: "Thần nguyện ý dựa theo nhân khẩu trong nhà mà quyên góp."

Tiêu Trạch gật đầu: "Đã như vậy, liền theo ý của Lưu đại nhân, tất cả quan viên đều dựa vào số người trong nhà và phẩm cấp mà quyên bạc. Chư khanh cũng nên noi gương tiết kiệm, cùng chung tay giúp đỡ bá tánh Giang Nam."

Tiêu Trạch không muốn tiếp tục nghe bọn họ cãi vã phản đối, tuyên bố xong liền trực tiếp bãi triều.

...

Lúc này, Tần Kiểu đã sửa soạn xong, trang điểm tinh tế rồi rời khỏi nhà.

Tối qua cô để điện thoại ở chế độ im lặng, sáng nay vừa mở máy đã thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat.

Cô vừa xuống lầu thì điện thoại của người đại diện đã gọi đến.

"Tần Kiểu, cô còn muốn tiếp tục lăn lộn trong giới này không đấy?"

"Hâm tỷ nói gì vậy? Em chính là hướng tới mục tiêu ngày càng nổi tiếng, càng ngày càng hot mà."

"Tôi thấy cô là muốn nổi đến phát điên rồi thì có. Cô cũng dám đá Vương đạo, có biết ông ta có bối cảnh gì không?"

"Hắn sàm sỡ mông tôi, loại móng heo đó, tôi không bẻ gãy tay hắn đã là nhân từ lắm rồi."

"Sờ một cái thì sao nào? Cô có thiếu miếng thịt nào không? Người ta là đạo diễn của cô, hơn nữa cô sắp lên sân khấu PK rồi, với cái trạng thái hiện tại, làm sao vượt qua vòng này được? Vương đạo là đạo diễn nổi tiếng trong giới, cô đắc tội với ông ta, sau này chỉ còn nước chờ bị phong sát, còn mơ tưởng nổi tiếng gì nữa?"

Tần Kiểu hơi rời tai nghe ra xa một chút, cười nhẹ: "Hâm tỷ, em thật muốn hỏi chị một câu."

Bên kia người đại diện hơi bực, cảm thấy hôm nay Tần Kiểu bình tĩnh một cách kỳ lạ: "Muốn hỏi gì?"

"Tại sao chị đối xử với móng heo kia tốt thế? Lúc nào cũng khuyên em đi xin lỗi. Là nhận được bao nhiêu chỗ tốt từ hắn, hay là hắn là cha mẹ cơm áo của chị? Đừng quên, bây giờ tiền chị ăn là trích từ phần trăm của em đó."

Người đại diện như không tin nổi Tần Kiểu lại dám bật lại mình như vậy, nhất thời tức đến không biết đáp gì.

"Tần Kiểu! Tất cả những gì tôi làm đều là vì tốt cho cô! Cô đừng có không biết điều. Cứ đợi ngày bị phong sát đi!"

Tần Kiểu không nhịn được cười khẩy: "Thì ra giới giải trí là nhà hắn mở à? Vậy cái giới giải trí như thế, đúng là không đáng ở lại."

"Tôi không muốn tranh cãi với cô. Tóm lại cô bắt buộc phải xin lỗi hắn, nếu không tổ chương trình sẽ thay người đấy!"

"Vậy thì thay đi!" Tần Kiểu thản nhiên nói, rồi dứt khoát dập máy.

Sắp đến tiệm ăn sáng rồi, cô không muốn để cái cuộc điện thoại nhảm nhí kia ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng thức bữa ăn.

Vị Vương đạo kia tuy có chút tiếng tăm, nhưng chưa đến mức khống chế toàn bộ ê-kíp chương trình.

Huống chi, nếu bọn họ thực sự muốn chỉnh cô, nhất định sẽ động tay động chân ngay trên tiết mục...

...

Tiêu Trạch tối qua ngủ không ngon, sáng nay lại phải nghe đám quan viên cãi nhau suốt buổi, trên bàn còn chất đống tấu chương chưa phê. Giờ cả người hắn đều bực bội, mệt mỏi.

Một mỹ nhân dịu dàng bưng lên một bát cháo thanh đạm: "Thần thiếp nghe nói Giang Nam lũ lụt, thiếp cũng nguyện cùng Hoàng thượng vì bá tánh mà cầu phúc. Hoàng thượng, chúng ta ăn đạm bạc một chút, chờ qua được cửa ải này rồi hãy ăn ngon hơn, được không?"

"Vẫn là Uyển Uyển chu đáo." Tiêu Trạch khẽ mỉm cười, trong lòng cũng vui hơn vài phần.

Nhưng hắn vừa dứt lời, ngẩng đầu đã thấy Tần Kiểu trong màn hình đang ngồi một mình trước bàn ăn sáng nóng hổi nhìn thôi đã thấy ngon, ăn tới mức đầy hương vị.

Tiêu Trạch lập tức... mất hết khẩu vị.

Đường đường là vua một nước, vậy mà bữa sáng còn không bằng Tần Kiểu!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play