Nam nhân ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào nữ nhân trong hình ảnh.
Nữ nhân kia thần sắc thư thái, hai tay chắp trước ngực, môi mỉm cười, hai mắt nhắm hờ — một bộ dáng thành kính chân thành.
Rõ ràng là Tần Kiểu, nhưng lại khác xa với Tần Kiểu mà hắn từng biết, như hai người hoàn toàn khác biệt.
Tần gia đích trưởng nữ, từ nhỏ đã ái mộ hắn. Nửa đời đều sống vì hắn, vì hắn ghen tuông, vì hắn u mê. Tuy tâm cơ hẹp hòi, nhưng cũng là danh môn khuê tú, tuyệt đối không phải hạng người có thể mở miệng mắng ra mấy câu thô tục như "cẩu bức bạo quân".
Tiêu Trạch từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, văn thao võ lược không phải hư danh, còn có lòng yêu dân thương nước. Tuy không dám tự xưng là thiên cổ minh quân, nhưng cũng chưa từng bị ai mắng là tàn bạo vô độ.
Tần Kiểu sao dám gọi hắn như vậy?
Tiêu Trạch híp mắt, trong đáy mắt như ngưng tụ sương lạnh. Nhiệt độ trong suối nước nóng dường như cũng vì thế mà giảm đi vài phần.
Đáng tiếc, hiện tại Tần Kiểu chỉ tồn tại trong hình ảnh, hắn không cách nào lôi nàng ra khỏi màn hình kia được.
Nếu có thể... hắn chắc chắn sẽ lại ban cho nàng một chén rượu độc!
Tiêu Trạch lúc này mới thấy hối hận vì đã sai Võ Tuấn Dật đi nhặt xác nàng. Giống như Tần Kiểu, loại nữ nhân đáng giận này, nên để phơi thây hoang dã mới phải!
Đúng lúc Tiêu Trạch đang định sai người đi ngăn Võ Tuấn Dật lại, thì hình ảnh trong màn hình thay đổi. Tần Kiểu như chợt nhớ ra điều gì đó, xoay người vào phòng khác, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Nàng nâng niu mở nắp hộp, bên trong là một mặt dây chuyền hình giọt nước, màu xanh biếc. Tuy thủ công thô ráp, nhưng nàng lại trân trọng vô cùng, còn đặc biệt cất giữ trong một chiếc hộp rất đẹp.
Tiêu Trạch vừa thấy liền nhận ra, là mặt dây hắn từng tặng nàng năm đó, vật định ước để Tần Kiểu tự tay chọn. Khi ấy, nàng chọn đúng kiểu giọt nước màu lục giống hệt thế này.
Chỉ có điều, viên mặt dây hắn đưa là thượng phẩm, tinh xảo trong suốt. Còn thứ trong tay nàng hiện giờ lại kém cỏi rất nhiều.
Nhìn nó, ánh mắt Tần Kiểu dần dịu lại, rồi hóa thành nhàn nhạt ôn nhu.
Vốn dĩ nàng đã rất xinh đẹp. Khi yên lặng như vậy, nét ôn nhu kia khiến nàng đẹp đến mức khiến người khác khuynh tâm.
Tiêu Trạch cũng bất giác sững người.
Sau đó, nét ôn nhu trong mắt nàng dần dần được thay thế bằng chút tiếc nuối cùng bi thương.
Là đang nhớ tới mối tình đơn phương, yêu mà không được của kiếp trước sao?
Nàng nhẹ nhàng nhặt mặt dây lên, đặt trước môi mình, khẽ chạm như chuồn chuồn lướt nước.
Bộ dáng ấy, chẳng khác gì đang hôn người mình yêu nhất.
Hừ... nữ nhân này quả nhiên còn chưa hết hy vọng với hắn.
Không biết xấu hổ!
Cho dù nàng có yêu hắn đến điên cuồng, thì cũng vĩnh viễn không thể có được hắn!
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng cơn giận trong lòng Tiêu Trạch lại bất giác dịu đi quá nửa. Nhớ tới tình cảm mù quáng nàng từng dành cho mình, hắn cuối cùng cũng đổi ý, quyết định vẫn để Võ Tuấn Dật thu thi cốt nàng.
Lúc này, Tần Kiểu trở lại bàn, ngồi trước chiếc bánh kem. Nàng hai tay giao nhau, cầm mặt dây, lẳng lặng thành tâm nguyện cầu.
Tiêu Trạch nhìn cảnh tượng này, không khỏi thầm nghĩ: "Nàng đang khấn nguyện sao? Có phải trong lời nguyện ước đó... cũng có ta?"
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn hơi lóe lên.
Tần Kiểu thì vẫn mỉm cười, dường như đang tưởng tượng về một tương lai hoàn toàn mới, tốt đẹp, tự do, không còn trói buộc.
Thành tâm khấn nguyện xong, nàng mở mắt, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến.
Gỡ nến xuống, nàng cầm thìa, xúc một muỗng bánh kem thật đầy đưa vào miệng. Hương sữa dịu ngọt lan tỏa giữa môi răng, mang theo chút mát lạnh, vừa hay xoa dịu tiết trời oi bức đầu hạ. Kem mềm tan ngay trong miệng, phần đế bánh cũng mềm mại, còn phảng phất hương dâu nhàn nhạt.
Cách cả một đời, cuối cùng nàng cũng lại được nếm vị bánh mousse từng yêu thích. Toàn bộ đều là hương vị hạnh phúc.
"Ưm... Ngon quá ~"
Tần Kiểu khẽ khen một câu, rồi cứ thế một thìa tiếp một thìa, ăn sạch chiếc bánh nhỏ bốn tấc trong chớp mắt.
Ăn xong, nàng thỏa mãn liếm môi, uống thêm một ly sữa bò ấm nóng, rồi đi rửa tay, đánh răng, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Di động đã bị nàng tắt âm, hôm nay nàng chẳng muốn để tâm đến bất kỳ chuyện gì, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon lành, yên ổn.
Nàng bị giam trong lãnh cung – cái nơi âm u lạnh lẽo ấy – suốt ba tháng, chưa từng có nổi một đêm ngủ ngon. Giấc ngủ thiếu thốn của kiếp trước, nàng muốn đòi lại cho bằng hết.
Vầng minh nguyệt lặng lẽ leo lên ngọn cây, ánh trăng nghiêng chiếu vào trong phòng. Trên giường, người kia đang ngủ say, khuôn mặt phảng phất nụ cười điềm tĩnh, hạnh phúc...