Tiêu Trạch còn đang định gọi người phá nát màn hình này thì hình ảnh đột ngột biến mất, thay vào đó là dòng chữ hiện lên:

[Vì bảo vệ quyền riêng tư của đối tượng phát sóng trực tiếp, phát sóng tạm dừng. Hệ thống sẽ sớm khởi động lại. Xin vui lòng chờ đợi.]

Một tiếng "tích" vang lên, rồi tất cả trở về tăm tối. Chỉ còn tiếng mưa như trút nước.

Bên cạnh hắn, đám người vẫn đang điên cuồng tìm kiếm thi thể của Tần Kiểu.

Tiêu Trạch mím môi, không nói một lời. Khí tràng u ám khiến tất cả không ai dám hó hé.

Nếu biết trước hoàng thượng sẽ đích thân kiểm tra thi thể phế hậu, Vương Hoài Đức có chết cũng không dám vứt xác tùy tiện. Giờ phút này, ông ta hối hận không thôi, càng không hiểu nổi tại sao vị hoàng đế luôn căm hận Tần Kiểu lại bỗng dưng quan tâm đến thế.

Mưa đêm lạnh lẽo, sông đào bảo vệ thành vẫn đầy nước. Thi thể phế hậu, biết đâu đã sớm bị cuốn đi rồi.

Cuối cùng, cấm vệ quân cũng tìm được một manh mối tại một con mương nhỏ ven đường: một tấm chiếu cũ, một bộ quần áo rách nát, và cách đó không xa là một vài mảnh xương người nhuốm máu.

Nghe tin, Tiêu Trạch định chạy đến xem tận mắt, nhưng lại bị cấm vệ quân Võ Tuấn Dật chặn lại: "Hoàng thượng, thi thể đã bị linh cẩu cắn nát, e rằng không nên tận mắt thấy thì hơn."

"Trẫm phải thấy!" Tiêu Trạch lạnh lùng, bước ra khỏi xe liễn, đi thẳng đến hiện trường.

Trên đất là mảnh vải quần áo bị xé nát, rải rác vài mảnh xương người, bùn đất còn lẫn máu loãng.

Cảnh tượng thê thảm khiến ai nấy rợn tóc gáy, kể cả các tướng sĩ từng vào sinh ra tử cũng thấy khó lòng chịu đựng. Một vài thái giám còn sợ đến mức chân run lập cập.

Tần Kiểu xuất thân quý tộc, từng là hoàng hậu cao quý, hẳn chẳng bao giờ nghĩ đến kết cục lại thê lương đến vậy. Nàng đã bầu bạn với hắn suốt mười năm, dù không yêu nàng, hắn cũng không thể dửng dưng.

"Vương Hoài Đức!" Tiêu Trạch quát lớn.

Vương Hoài Đức sợ run, quỳ sụp xuống: "Nô tài có tội, xin Hoàng thượng khai ân..."

Tiêu Trạch giận đến run người. Một người từng là hoàng hậu, dù có sa cơ cũng không nên bị vứt bỏ như súc vật!

"Người đâu, đem tất cả những kẻ đã tham gia xử lý thi thể Tần Kiểu, ngay tại chỗ... chém đầu!"

Không ai dám cản. Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đêm mưa, rồi dần tan biến.

Tiêu Trạch hạ lệnh thu thập hài cốt cho tử tế, giao cho Võ Tuấn Dật an táng.

Mưa đêm vẫn trút xuống, mặt đất vương máu hòa với nước thành một dòng đỏ lượn lờ ra sông lớn.

...

Tại một nông trang hẻo lánh ngoài thành.

Một bà lão và đứa cháu đang rửa sạch một thi thể nữ nhân dưới ánh đèn, chính là Tần Kiểu. Dù đã bị hành hạ dã man và ngâm nước bùn, bà vẫn cẩn thận lau từng chút một.

"Bà ơi, Hoàng hậu nương nương thật sự là người xấu sao? Người ta nói bà ấy làm nhiều chuyện ác lắm..." Cậu bé 11-12 tuổi thắc mắc.

Bà lão dừng tay, nghiêm túc đáp: "Con ạ, người ta chỉ nghe lời đồn mà phán xét, chưa từng gặp mặt nàng, làm sao biết nàng tốt hay xấu? Nhưng bà biết rõ, Hoàng hậu nương nương từng cứu mạng chúng ta, còn dạy ta cách sinh tồn. Nàng là đại ân nhân của chúng ta."

"Vậy con hiểu rồi. Chúng ta không được nói xấu ân nhân."

"Đúng. Sau này bà mất, con phải coi nàng như cha mẹ mà tế bái, không được quên ân tình này."

"Vâng, con nhớ mà."

"Con ngoan. Ngoài ra, chuyện đêm nay... tuyệt đối không được kể với bất kỳ ai. Biết chưa?"

"Dạ!"

Hoàng thượng cùng đoàn người trở về hoàng cung, đã là đêm khuya.

Ôn quý phi vẫn chưa đi nghỉ, chu đáo chuẩn bị nước ấm cho Tiêu Trạch, bước lên hầu hạ.

Nhưng đêm nay, Tiêu Trạch lại chẳng có tâm tư để nàng ta phục vụ, phất tay đuổi nàng ta về tẩm cung của mình: "Đêm nay Trẫm muốn ở một mình, yên tĩnh một chút."

Ôn quý phi trong lòng thấp thỏm, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng như cũ: "Hoàng thượng là vì Tần tỷ tỷ mất mà đau lòng sao? Nếu trong lòng người có điều gì, nhất định phải nói với thần thiếp. Thần thiếp cũng muốn cùng Hoàng thượng san sẻ ưu phiền."

Tiêu Trạch nhíu mày, lạnh giọng: "Tần Kiểu với Trẫm chỉ là một quân cờ bỏ đi, Trẫm sao có thể vì một quân cờ mà đau buồn? Ngươi đừng nghĩ nhiều. Lui xuống đi, Trẫm chỉ là thấy mệt."

Nghe hắn nói vậy, Ôn quý phi giận đến nghiến răng, nhưng trong lòng lại dễ chịu đôi chút. Thấy thiên tử nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi, nàng ta đành phải lui ra ngoài.

Tiêu Trạch tựa bên bể tắm nước nóng, nhắm mắt dưỡng thần.

Tần Kiểu hận hắn, nên mới tìm đến phá rối cuộc sống của hắn. Nữ nhân này lúc sống đã dây dưa không dứt, đến chết vẫn không buông tha.

Hừ, hắn cũng muốn xem nàng có thể giở được trò gì.

Ngay lúc Tiêu Trạch đang nghỉ ngơi, hệ thống livestream đột ngột xuất hiện.

Tiêu Trạch mở mắt, liền thấy Tần Kiểu đã thay một bộ đồ khác, xuất hiện trong khung hình.

Mặt nàng dán thứ gì đó trắng bệch như quỷ, suýt nữa làm Tiêu Trạch hét gọi thị vệ. Nhưng sau khi xác nhận đối phương không có sát khí và không nhìn thấy mình, hắn mới ổn định lại tâm tình, chẳng buồn để ý nữa, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi trở lại, Tần Kiểu cuối cùng cũng được tắm rửa sạch sẽ. Trời biết ở cái lãnh cung kia nàng sống chẳng khác nào súc sinh, có khi một hai năm còn không được tắm một lần, trong phòng đầy bọ chét, chuột nhắt – đủ loại sinh vật kinh khủng.

Đắp mặt nạ xong, nàng đứng trước gương yên lặng thưởng thức bản thân một lúc, sau đó đi ra phòng khách, mở chiếc bánh kem đã chuẩn bị sẵn cho mình.

Một cuộc đời mới, cần một khởi đầu mới.

Nàng cắm nến lên bánh kem, chắp tay trước ngực, tự nói với chính mình: "Chúc ta trọng sinh vui vẻ, tự do muôn năm! Bổn tiên nữ cuối cùng cũng thoát khỏi Tiêu Trạch – cái tên cẩu bức bạo quân kia!"

Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cẩu bức bạo quân Tiêu Trạch vừa nghe câu này, lập tức mở bừng mắt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play