"A!"

Nữ nhân bất ngờ bị Tiêu Trạch đẩy ngã, không kịp phản ứng, thân thể va mạnh vào bàn án bên cạnh. Cháo tổ yến trên tay văng tung tóe, làm bẩn cả tay áo và váy vóc vốn đang sạch sẽ tinh tươm của nàng ta.

Từ trước đến nay, Tiêu Trạch chưa từng thô bạo như thế với nàng ta. Trong thoáng chốc, nước mắt đã rưng đầy khóe mắt vì kinh ngạc và tủi thân.

Thế nhưng lúc này, Tiêu Trạch lại mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như dao, chăm chú nhìn về phía trước, hoàn toàn không để tâm đến tình trạng của nàng ta.

Ôn quý phi ban đầu còn nghĩ là có chuyện gì bất ngờ xảy ra, liền nén lại cảm xúc, theo tầm mắt của hắn nhìn quanh một lượt, nhưng không phát hiện có gì lạ thường.

Tuy nhiên, sự hoảng hốt cùng nghiêm túc hiếm thấy ở Tiêu Trạch khiến nàng ta không dám xem nhẹ. Ôn quý phi nhẹ giọng hỏi:

"Hoàng thượng, ngài... sao vậy?"

Tiêu Trạch lúc này mới thu ánh mắt về, nhìn nữ nhân đang đầy vẻ uất ức trước mặt. Trong mắt nàng ta chỉ có lo lắng và tủi thân, hoàn toàn không có một chút kinh ngạc nào — dường như nàng ta chẳng hề hay biết chuyện vừa xảy ra.

"Ngươi... có thấy gì lạ trong điện không?" Hắn chỉ vào nơi vừa xuất hiện màn hình kỳ lạ.

Ôn quý phi vốn đang chờ Tiêu Trạch dỗ dành một câu, ai ngờ lại nhận về câu hỏi mơ hồ khó hiểu, lòng càng thêm ấm ức. Nhưng thấy nét mặt nghiêm trọng của hắn, nàng ta không dám nũng nịu vào lúc này, chỉ có thể nhìn quanh rồi nghi hoặc đáp: "Trong điện có gì đâu? Thật sự chẳng có gì cả mà. Hoàng thượng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Tiêu Trạch nhìn đôi mắt ngấn lệ lo lắng của nàng ta, lòng hơi mềm lại, kéo tay nàng ta nói nhỏ: "Là Trẫm không đúng. Có làm ngươi đau không?"

"Không sao..."

Ôn quý phi cố gắng mỉm cười, "Nhưng Hoàng thượng có thể nói cho thần thiếp biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?"

Sắc mặt Tiêu Trạch lại trầm xuống: "Không có gì. Làm ngươi hoảng sợ rồi. Ngươi về nghỉ ngơi trước đi."

"Hoàng thượng...?"

Ôn quý phi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tiêu Trạch đã gọi một thái giám trực đêm đến, sai đưa nàng ta về tẩm cung.

Sau khi mọi người lui xuống, vẻ mặt Tiêu Trạch lạnh hẳn, lập tức gọi Vương Hoài Đức vào điện.

Thái giám trực ngoài điện — Vương Hoài Đức — vừa bước vào đã cảm thấy áp lực nặng nề. Trong lòng ông ta chợt dâng lên dự cảm chẳng lành. Chẳng lẽ việc ông ta tự tiện thay đổi mệnh lệnh đã bị phát hiện?

Nhưng rất nhanh, Vương Hoài Đức lại tự trấn an: Hoàng thượng vốn chẳng để tâm sống chết của phế hậu, lại càng không màng đến hài tử của nàng. Nghĩ vậy, ông ta liền cúi đầu chờ chỉ.

Tiêu Trạch lạnh giọng hỏi: "Tần Kiểu thật sự đã chết?"

Vương Hoài Đức không hiểu vì sao hoàng thượng đột nhiên hỏi vậy, nhưng khẳng định là giọng điệu này tuyệt đối không mang chút cảm tình nào dành cho phế hậu.

Ông ta yên tâm hơn.

Vương Hoài Đức là người tận mắt thấy Tần Kiểu tắt thở. Hơn nữa, loại rượu độc nàng uống là độc dược duy nhất trong cung, từ trước đến nay chưa từng có ai sống sót sau khi dùng nó.

Cho dù Tần Kiểu có kỳ tích sống sót, tin tức cũng không thể truyền về nhanh như vậy.

Ông ta lập tức trả lời:

"Đúng vậy, nô tài đã đích thân xác nhận, nàng không còn hơi thở."

Tiêu Trạch chỉ cười lạnh. Nữ nhân trong lời Vương Hoài Đức kia — kẻ đáng lý đã chết — hiện tại lại đang sống sờ sờ, xuất hiện trong một màn phát sóng kỳ lạ, bước đi rạng rỡ giữa phố lớn ngõ nhỏ.

Hắn không rõ thứ gọi là "hệ thống livestream" kia là gì, nhưng lúc này, hắn nhất định phải xác nhận tình hình thật sự của Tần Kiểu.

Tiêu Trạch lạnh lùng ra lệnh: "Dẫn đường. Trẫm muốn tận mắt thấy thi thể Tần Kiểu."

Lúc đó, ngoài trời gió mưa ào ạt. Vương Hoài Đức do dự một giây rồi khuyên:

"Hoàng thượng, trời đã tối lại còn mưa lớn. Chi bằng... để ngày mai..."

Tiêu Trạch liếc ông ta một cái, ánh mắt sắc lạnh: "Ngươi đang chột dạ điều gì? Trẫm đêm nay phải thấy được thi thể nàng!"

Bị ánh nhìn của hoàng thượng dọa đến run rẩy, Vương Hoài Đức chỉ đành tuân lệnh, lập tức gọi người chuẩn bị kiệu và dù.

Một đoàn người rầm rộ xuất phát, hướng đến phía Đông Nam hoàng cung.

Mưa lớn khiến mương thành dâng cao. Khi đoàn người đến chỗ đã vứt xác Tần Kiểu, họ hoàn toàn không tìm thấy thi thể đâu cả.

Tiêu Trạch không chờ ai đỡ, lập tức bước xuống kiệu, lạnh giọng hỏi: "Thi thể đâu?"

Vương Hoài Đức giật mình, tim như rơi xuống đáy vực. Nhưng ông ta mau chóng giữ bình tĩnh, đáp: "Chắc là bị nước mưa cuốn trôi xuống sông rồi."

"Vậy thì lục soát đi! Trẫm phải tận mắt thấy thi thể!"

Tiêu Trạch không có ý lui bước.

Vương Hoài Đức thấp thỏm bất an, nhưng không thể làm gì khác, đành sai người xuống sông mò tìm. Vệ binh cũng được điều động để tìm kiếm khắp bờ sông.

Mưa vẫn không ngớt. Đèn trong cung bị gió thổi gần tắt. Dưới cơn mưa xối xả, Hoàng thượng vẫn nhất quyết đòi thấy thi thể phế hậu, không ai dám can gián, cũng chẳng ai dám đoán tâm tư thiên tử.

Chớp giật ngang trời, chiếu rọi đám người bị mưa làm ướt sũng, thái giám, thị vệ lặng lẽ di chuyển trong đêm tối đầy âm trầm và rờn rợn. Những kẻ yếu bóng vía thậm chí run lẩy bẩy dưới sấm sét.

Tiêu Trạch đứng lặng trong mưa, mắt dán chặt vào "hệ thống livestream" kia — thứ ánh sáng ảo ẩn hiện trong không trung.

Thứ này cứ bám riết lấy hắn, đi đến đâu cũng thấy và không một ai có thể làm nó biến mất.

Lúc này, hình ảnh Tần Kiểu đã đi vào một nơi cao ngất giữa mây trời.

Trước một tòa lầu cao, nàng bước vào quen thuộc như đã đến đây không ít lần. Bên trong có rất nhiều vật dụng kỳ lạ mà Tiêu Trạch chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói đến. Hắn trố mắt nhìn nàng đặt tay lên một tấm cửa lạ lẫm rồi bước vào một... căn phòng.

Phòng không lớn, thậm chí còn chẳng rộng bằng một nơi nghỉ ngơi bất kỳ trong hoàng cung. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc Tần Kiểu bước qua ngưỡng cửa, nơi đó lập tức sáng bừng lên một cách thần kỳ.

Đây là yêu pháp của nàng sao?

Tiêu Trạch sống hơn hai mươi năm, trước nay chưa từng tin vào yêu ma quỷ quái, nhưng những gì hắn chứng kiến lúc này lại khiến lòng dậy lên nghi ngờ.

Tần Kiểu vận y phục kỳ quặc, tóc xõa bồng bềnh, ánh mắt uể oải mà lại quyến rũ lạ thường qua màn mưa, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến độc anh túc — quyến rũ, nhưng nguy hiểm. Hắn không thể không nhớ lại quá khứ: Tần Kiểu trước kia cũng đẹp, nhưng luôn làm hắn cảm thấy bất an và khó chịu.

Thế nhưng trong hình ảnh hiện tại, Tần Kiểu dường như đã khác xưa. Không còn bén nhọn, lạnh lẽo, mà mang theo vẻ tùy tiện, chán chường, thậm chí là thờ ơ. Nhìn kỹ, ngoài khuôn mặt giống nhau, nàng lúc này dường như không còn chút gì của Tần Kiểu ngày trước.

Hắn dán mắt nhìn nàng thật lâu. Rất rõ ràng, nàng không hề phát hiện ra hắn. Nói cách khác, nàng không nhìn thấy hắn, cũng không biết đang bị theo dõi.

Vậy nàng có thật sự là Tần Kiểu? Hay chỉ là một người giống Tần Kiểu? Vì sao chỉ có hắn là có thể thấy được nàng? Vì sao hình ảnh này lại cứ bám riết không tha?

Chẳng lẽ vì chấp niệm quá sâu của Tần Kiểu với hắn, đến mức sau khi chết còn không tan biến?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play