Trong phòng có khá nhiều người, khói thuốc bay mù mịt. Ở thế giới trong sách cô từng sống, chưa từng có cảnh tượng nào như thế này. Bị khói thuốc làm khó chịu, cô khẽ nhíu mày.

Một gã đàn ông đầu trọc, thân hình mập mạp ngồi gần cửa sổ nhìn thấy cô, cười cợt: "Kiểu Kiểu, sao con gái đi toilet cũng phải lâu thế? Lại đây ngồi đi."

Tần Kiểu nhìn gã đàn ông đầu bóng lưỡng, bụng phệ, liền thấy buồn nôn. Nhưng cái túi của cô lại ở ngay sau lưng gã, cô đành phải bước tới lấy.

Lúc cô vươn tay lấy túi, tên đàn ông cũng thò tay định chạm vào mông cô.

Tần Kiểu lập tức né tránh bàn tay dơ bẩn đó, lạnh giọng: "Đạo diễn Vương, ông định làm gì vậy?"

Tên đạo diễn không hề ngại ngùng, trái lại còn cười trơ trẽn: "Mông cô cứ lượn lờ trước mặt tôi thế, chẳng phải là cố tình quyến rũ sao?"

"Quyến rũ?"

Tần Kiểu bật cười: "Tôi khuyên ông nên soi gương thường xuyên, để biết bản thân trông ra sao."

"Ơ, còn tấn công cá nhân nữa cơ à? Thật ra tôi đang có dự án phim mới, muốn tìm một nữ diễn viên có mông cong quyến rũ như cô làm vai chính. Tôi chỉ đang... kiểm tra cảm giác một chút thôi mà..."

Vừa nói, hắn ta vừa đứng dậy, ánh mắt đầy tà ý, định lại gần Tần Kiểu.

Cùng lúc đó —

...

Tại Dị Thời Không

Trong đại điện hoàng cung, ánh đèn sáng rực, hương trầm nhẹ nhàng lan tỏa.

Vị đế vương trẻ tuổi đang ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương, dáng vẻ nghiêm trang uy nghi.

Vương Hoài Đức vội vàng bước vào, cúi người bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng, Tần Kiểu... đã chết."

Nghe vậy, hoàng đế chỉ khựng lại giây lát, ngước mắt hỏi nhàn nhạt: "Vậy sao? Nàng có để lại lời gì không?"

"Nàng nói..." Vương Hoài Đức do dự.

"Nói thẳng."

"Nàng nói... sai lầm lớn nhất đời này là yêu Hoàng thượng."

Tiêu Trạch nhếch môi cười lạnh – trào phúng và tàn nhẫn.

Người đàn bà điên ấy bám lấy hắn cả đời, cuối cùng lại có kết cục như vậy, hẳn là không cam tâm.

Nhưng thì sao?

Ai bảo nàng là nữ nhi của Tần gia? Ai bảo nàng mơ tưởng chiếm được hắn chỉ vì là Hoàng hậu?

Vì nàng từng giúp hắn lên ngôi, lại một lòng si tình, thật ra hắn cũng có thể tha cho một mạng. Nhưng nếu nàng đã chọn cái chết... thì chẳng thể trách ai.

"Được rồi, lui ra."

Tiêu Trạch thậm chí không buông cây bút, chỉ nhẹ nhàng chấm mực, tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Tần Kiểu — chẳng qua chỉ là một quân cờ trên con đường đế vương của hắn. Giờ không cần nữa, chết rồi cũng chẳng có gì đáng nói.

Vương Hoài Đức vừa lui ra, một dáng người mềm mại bước vào đại điện.

"Hoàng thượng, đêm đã khuya, người nên giữ gìn long thể. Thần thiếp có chuẩn bị chút tổ yến, mời người dùng."

Mỹ nhân đặt khay lên bàn, bưng chén cháo, thổi nhẹ rồi đưa đến bên môi hắn.

"Vẫn là nàng chu đáo."

Tiêu Trạch mỉm cười, kéo nàng vào lòng, định thưởng thức cháo từ tay người đẹp.

Đột nhiên — một âm thanh kỳ lạ vang lên giữa đại điện.

Hắn ngẩng đầu đề phòng, rồi thấy giữa điện xuất hiện một màn hình màu lam kỳ lạ.

Màn hình lơ lửng giữa không trung, không có thực thể, phía trên hiện dòng chữ:

[Đang tải hệ thống phát sóng trực tiếp thử nghiệm...

Phiên bản thử nghiệm, hiện chỉ mở chế độ cá nhân.

Cài đặt: chế độ riêng tư, không ai khác nhìn thấy.

Tính năng chi tiết xin chờ cập nhật.]

"Hoàng thượng, có chuyện gì vậy?" Ôn quý phi lo lắng hỏi.

Tiêu Trạch không đáp, mắt vẫn dán chặt vào màn hình màu lam, thần sắc căng thẳng.

Nhưng hắn là quân vương, từ trước đến nay chưa từng sợ hãi bất cứ điều gì.

"Trò mèo gì đây?" Hắn cười lạnh, định tiến lên điều tra, thì màn hình bỗng chuyển sang một hình ảnh khác.

[Hiển thị hoàn tất.]

Tiếp theo đó là... Tần Kiểu đã chết.

Cô đang nở nụ cười lạnh, nắm tay một người đàn ông, sau đó... tung một cú đá vào chỗ hiểm của gã.

Tiêu Trạch chỉ cảm thấy... cả phần dưới của mình cũng co rút theo, vội đẩy nữ nhân trên người ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play