Drama đến tận mồm. Tay cô dừng lại ngay trên tay nắm cửa.

"Chẳng biết có ảnh hưởng gì đến điểm PK ngày mai của mình không?"

"Còn phải hỏi? Với cái diễn xuất tệ hại đó, dù Vương đạo có muốn nâng đỡ, cũng phải xem netizen với mấy đạo diễn khác đánh giá thế nào đã."

"Công nhận. Không hiểu sao cô ta lại hot được. Không diễn được, mặt thì nhìn mãi cũng chán."

"Cái mặt đó cũng đâu phải thật, nhìn như hồ ly tinh. Chắc lại sửa hết. Tuổi cũng chẳng còn trẻ, ai mà chẳng từng trẻ đẹp?"

Rầm!

Cửa WC bật mở.

Hai cô gái đang đứng trang điểm trước gương quay lại, lập tức mặt trắng bệch như gặp quỷ.

Các cô rõ ràng đã kiểm tra không có ai trong WC mới dám nói bừa, không ngờ... Tần Kiểu lại ở trong đó!

Hàn Nghệ Hàm gượng gạo cười, giọng yếu ớt: "Kiểu Kiểu, thì ra... cậu cũng ở đây..."

Tần Kiểu lạnh lùng cong môi: "Đúng vậy, nếu tôi không ở đây, thì làm sao biết được mấy người thường kéo tôi lên lăng xê kiểu chị chị em em, sau lưng lại chửi như vậy?"

Hàn Nghệ Hàm á khẩu, cười gượng cứng đờ. Cô ta vốn là loại người ngoài mặt thì thân thiết, sau lưng nói xấu không ai bằng. Biết Tần Kiểu mới nổi, dạo gần đây có chút danh tiếng, nên còn tính dựa hơi để quảng bá "tình tỷ muội".

Giờ đuối lý, lại có Bàng Văn Văn đứng cạnh, Hàn Nghệ Hàm chỉ đành cúi đầu, bày ra bộ dạng đáng thương như bị oan.

Tần Kiểu chẳng buồn nhìn đến cô ta, ánh mắt chuyển sang Bàng Văn Văn, khẽ cong môi: "Chị Văn nói đúng, diễn xuất của tôi... đúng là không bằng chị."

Làn da cô mịn màng, trắng hồng tự nhiên, dưới ánh đèn nhà vệ sinh lạnh lẽo lại càng thêm thanh thuần sạch sẽ. Không phấn không son mà vẫn xinh đẹp đến mức không tìm được chút khuyết điểm nào.

Đây chính là vốn liếng khiến Tần Kiểu vừa debut đã nổi.

Bàng Văn Văn nhìn gương mặt ấy, chỉ thấy chói mắt cực kỳ. Càng khiến người ta nghẹn họng là... nụ cười của Tần Kiểu quá mức châm chọc, làm cô ta chột dạ đến dựng tóc gáy.

Ngay sau đó liền nghe Tần Kiểu nói: "Chị Văn đúng là biến cuộc sống thành một vở diễn, tôi thì không làm được kiểu dối trá như vậy."

"Cô ——!"

Bàng Văn Văn tức đến nghẹn lời.

Tần Kiểu lại mỉm cười, nói tiếp: "Tôi thừa nhận mình chỉ có hai điểm mạnh là trẻ và đẹp. Nhưng cũng hết cách rồi, trẻ thì kinh nghiệm ít, không giống chị Văn, vai phụ nào cũng từng đóng qua."

Bàng Văn Văn giận đến mức mặt mày méo mó: "Tần Kiểu, cô đừng đắc ý quá sớm!"

Tần Kiểu làm ra vẻ ngây thơ: "Tôi nói sai chỗ nào? Chẳng lẽ tôi không được quyền trẻ hơn chị? Ngoại hình có thể nhìn cũng là các người vừa công nhận rồi còn gì. Diễn xuất kém tôi cũng nhận, tôi sẽ cố gắng trau dồi thêm. Lúc chị Văn ở độ tuổi như tôi cũng chỉ là người vô danh, tôi nghĩ, chỉ cần cố gắng, đến tuổi chị chắc cũng theo kịp trình độ hiện tại thôi nhỉ?"

Bàng Văn Văn cuối cùng nhịn không nổi, giơ tay định tát thẳng vào mặt Tần Kiểu.

Nhưng Tần Kiểu đã đề phòng từ trước, nhanh chóng chụp lấy cổ tay cô ta: "Chị Văn, chị định làm gì thế? Mãn kinh rồi à? Sao nóng nảy vậy? Chị nên nghỉ ngơi một chút, phụ nữ hay tức giận sẽ già nhanh hơn. Nhìn xem, nếp nhăn trên trán với khoé mắt chị hiện rõ cả rồi. Lúc đó có sửa tuổi bao nhiêu cũng không che nổi cái mặt già nua này đâu."

Nói xong, cô buông tay Bàng Văn Văn, quay người rời khỏi vào nhà vệ sinh.

Bàng Văn Văn tức đến mức mặt méo xệch, định đuổi theo Tần Kiểu để đối chất thì bị Hàn Nghệ Hàm giữ lại: "Thôi đi chị Văn, chắc cô ta uống nhiều rồi, nhìn chẳng khác nào chó dại."

Hàn Nghệ Hàm xưa nay luôn giữ hình tượng người hiền lành, nếu làm lớn chuyện thì sẽ gây bất lợi cho bản thân. Cô ta đâu có kỹ thuật diễn hay tác phẩm nổi bật như Bàng Văn Văn, nhan sắc cũng chẳng so được với vận may của Tần Kiểu, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Bàng Văn Văn giận đến mức đá mạnh vào thùng rác một cái: "Cứ để xem ả ta đắc ý được bao lâu. Trên sân khấu sẽ có trò hay!"

Nghĩ tới sắp tới lượt thi PK, tâm trạng của cô ta mới hơi dịu lại.

Tần Kiểu bước ra khỏi nhà vệ sinh, ngẩn ngơ không biết nên đi đâu. Trong lòng có chút hoảng hốt – cách cả một đời người, đứng giữa kiến trúc hiện đại khiến cô vẫn còn chưa thích nghi được.

Ký ức trước kia như bị cắt đứt.

Vừa rồi Bàng Văn Văn với Hàn Nghệ Hàm nhắc đến sân khấu PK và đạo diễn Vương, hẳn là đang nói đến một chương trình tổng hợp liên quan đến diễn xuất mà cô đã tham gia ở thời điểm đầu sau khi xuyên tới, cách mốc truyện gốc vài năm.

Lúc này, Bùi Ngọc Sơ vẫn là một huyền thoại đứng vững trong giới. Bùi Ngọc Sơ... vẫn còn sống.

Hệ thống không lừa cô.

"Tần Kiểu, sao cô lại ở đây một mình?" Một giọng nói kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.

Tần Kiểu quay lại, là một nhân viên tổ chương trình. Cô không nhớ tên người này, chỉ gật đầu qua loa: "Ra ngoài hóng gió chút thôi."

"Đạo diễn Vương còn đang tìm cô đấy. Vào trong đi, mọi người đang chơi vui lắm."

"Ừ."

Tần Kiểu lạnh nhạt đáp lại. Túi của cô vẫn còn trong phòng, bên trong có cả giấy tờ tuỳ thân. Cô phải quay lại lấy.

Trước khi bước vào phòng, cô mở lặng lẽ phần mềm ghi âm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play