Lý Thiện Tình luôn là người độc thoại trong mọi cuộc trò chuyện giữa cậu và Trang Tự, dù là nói chuyện trực tiếp hay nhắn tin. Cậu chưa bao giờ để tâm đến phản ứng của người khác: “Thì ra anh chính là Trang Tự, tôi thấy tên anh trên báo không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng ảnh thì chẳng có mấy tấm. Anh đẹp trai thật đấy, không thích chụp hình sao?”
Tin nhắn vô cùng đường đột và thiếu lễ độ, khiến Trang Tự khó chịu. Anh đáp lại lạnh lùng: “Cậu là ai?”
“Tôi là người mà anh gặp chiều nay đó, đoán xem tôi là ai nào.”
Trang Tự khi nhắn tin đã phần nào đoán được, đọc đến dòng này thì càng chắc chắn hơn về thân phận đối phương. Nghĩ đến ánh mắt khiến anh khó chịu lúc chiều, cùng vẻ ngoài yếu ớt, được nuông chiều quá mức của cậu ta, anh cảm thấy không đáng để phí lời nên không trả lời nữa.
Chỉ ba phút sau, đối phương không chịu nổi im lặng mà chủ động lộ diện: “Tôi là Lý Thiện Tình, con trai của luật sư Chu – người từng giúp anh thắng kiện đấy. Anh đoán ra chưa?”
“Cậu lấy số điện thoại của tôi từ đâu?”
“Tất nhiên là tôi tính ra được rồi. Tôi là thầy bói mà, tôi còn tính được vụ kiện giữa anh với Hàn Miễu anh sẽ thắng nữa.”
Cách trả lời quá trẻ con và ngô nghê. Ai mà chẳng đoán được, số điện thoại của Trang Tự chắc chắn là cậu nhóc này lén lấy từ điện thoại mẹ mình. Nghiêm khắc mà nói thì chuyện này đã chạm đến quyền riêng tư của khách hàng. May mắn là Trang Tự không muốn làm lớn chuyện, nhưng anh cũng không trả lời thêm, quay lại đọc tạp chí.
Không lâu sau, Lý Thiện Tình lại tự tiện gửi tin nhắn: “Nếu anh thắng, thì chứng tỏ tôi đoán đúng rồi đúng không? Vậy anh định cảm ơn tôi thế nào đây?”
Trang Tự đọc bài viết đã khó tập trung, lại bị tin nhắn làm gián đoạn liên tục, cuối cùng nổi giận, không đọc tiếp được nữa. Anh đáp lại đầy bực tức: “Đừng nhắn thêm nữa, nếu không tôi sẽ chuyển tất cả tin nhắn này cho luật sư Chu.”
“Đừng mà! Xin lỗi mà. Đừng nói với mẹ tôi!”
Lý Thiện Tình lập tức gửi vài icon mặt khóc, rồi sau một lúc lại gửi thêm một đoạn dài:
“Tôi thật sự không có ác ý. Tôi chỉ rất quan tâm đến Công nghệ Sinh học Vi nguyên và SyncPulse. Ba năm trước, khi có tin SyncPulse bắt đầu ứng dụng quân sự quy mô lớn, tôi đã theo dõi từ đó. Năm ngoái, tôi còn làm mô hình ý tưởng thiết bị y tế thế hệ thứ tư tại cuộc thi Sáng tạo Khoa học Trẻ, đoạt giải vàng đó! Ba anh còn viết thư cảm ơn tôi nữa! Anh sao có thể lạnh lùng với một học sinh cấp ba ham học như tôi chứ?”
Ngoại trừ câu cuối cùng ra, lần này Lý Thiện Tình cuối cùng cũng nói chuyện một cách bình thường và nghiêm túc, điều này khiến Trang Tự dừng việc nghĩ đến chuyện chặn cậu ta hay báo lại luật sư Chu, thậm chí còn khơi dậy một chút hứng thú.
Sau một thoáng đắn đo, Trang Tự từ bỏ việc đọc tiếp, gập tạp chí lại, nhìn tin nhắn và không nhịn được nhắn lại: “Ba tôi viết gì cho cậu?”
Chưa đầy một phút sau, Lý Thiện Tình gửi tới một tấm ảnh, là bằng khen và bức thư.
Nét chữ trong thư quả thật là của Trang Chí Thành – cha anh. Trong thư viết: “Thiện Tình, thật vinh hạnh khi được nhìn thấy một tác phẩm trưởng thành như thế tại cuộc triển lãm khoa học cấp ba. Hậu sinh khả úy. Công nghệ Sinh học Vi nguyên chờ mong tương lai có em đồng hành.” Ký tên: Trang Chí Thành.
Ngay sau đó, Lý Thiện Tình lại nhắn: “Nếu anh muốn, tôi có thể tặng lại anh bức thư này, xem như kỷ vật của ba anh. Tôi thật sự không có ác ý, đừng giận tôi nữa nhé.”
Sự trẻ con và hào sảng của Lý Thiện Tình bất giác khiến cơn khó chịu của Trang Tự trở nên có phần... quá nghiêm trọng. Anh nghĩ ngợi một lúc, dịu giọng lại: “Là thư ba tôi gửi cho cậu, cậu cứ giữ lấy.”
“Được thôi, nếu sau này anh đổi ý thì nói tôi biết.” Lý Thiện Tình đáp lại, rồi hỏi tiếp: “Vậy sau này nếu tôi có gì không hiểu, tôi hỏi anh được không?”
Nhận ra đối phương có xu hướng lấn lướt, Trang Tự dứt khoát từ chối: “Tôi là khách hàng của luật sư Chu, không phải gia sư của cậu. Có gì không hiểu, cậu nên hỏi giáo viên. Tôi không nói với luật sư Chu là vì nể mặt mẹ cậu, nhưng từ nay cậu đừng nhắn gì thêm nếu không có việc cần thiết. Tôi sẽ không trả lời.”
Dù vậy, vì phép lịch sự, anh vẫn lưu số của Lý Thiện Tình lại.
Lý Thiện Tình nhắn: “Được rồi được rồi được rồi, thưa anh khách hàng lớn. Chúc anh ngủ ngon.”
Vài năm sau, có một phóng viên viết bài về Lý Thiện Tình. Trong đó, họ phỏng vấn một người bạn học từng làm cùng cậu trong phòng thí nghiệm thời đại học.
Người bạn ấy giờ đang làm tại bộ phận nghiên cứu của một tập đoàn dược phẩm lớn. Khi nhắc đến Lý Thiện Tình, anh ta vừa yêu vừa giận: “Noah quá thông minh, là kiểu người rất giỏi thao túng lòng người. Chỉ cần cậu ta muốn, cậu ta có thể trở thành người bạn thân thiết nhất của bạn. Nhưng Noah luôn có mục đích riêng. Giao du với cậu ta phải cực kỳ cẩn trọng, không thì sẽ bị cuốn vào kế hoạch của cậu ta, rồi không biết sao lại ôm cả đống dữ liệu giúp cậu ta suốt mấy tháng trời.”
Hôm đó, Trang Tự tình cờ thấy tạp chí ấy. Trên bìa là ba chữ lớn "Lý Thiện Tình", anh thuận tay cầm lên xem thử.
Bài viết kể khá đầy đủ về cuộc đời Lý Thiện Tình, nhưng cách diễn đạt hơi dè dặt, không thể hiện hết được tính cách thật của cậu. Có lẽ là nhờ đội ngũ PR can thiệp.
Lý Thiện Tình không như cái tên của mình, không hề "thiện tình". Cậu không giỏi đồng cảm, chỉ giỏi bám riết không buông. Một kẻ đặt lợi ích lên hàng đầu, luôn lấy thái độ hết sức đương nhiên để làm những chuyện tùy tiện và thiếu đạo đức.
Trang Tự từng vì đánh giá sai người mà mất cảnh giác, nên hiểu rõ bản chất xấu xa của Lý Thiện Tình hơn ai hết và cũng là người đề phòng cậu ta nhất.
Thế nhưng, anh chưa từng kể với ai, kể cả với Lý Thiện Tình, rằng hôm họ gặp nhau lần đầu tiên – khi Trang Tự mới mười chín, đêm đó khi ngủ, anh không mơ thấy vụ tai nạn, cũng không mơ thấy máu me khắp nơi... mà mơ thấy chính cậu.
Nếu để Lý Thiện Tình biết, chắc chắn cậu sẽ đắc ý đến mức không biết trời đất là gì. Nhưng trong giấc mơ đó, cậu thiếu niên yếu ớt kia ngoan ngoãn hơn rất nhiều so với người thật sau này.
Cậu ngồi yên lặng trên ghế bành, khi Trang Tự bước đến trước mặt, cậu ngẩng đầu nở một nụ cười cổ vũ, nói: “Anh Trang, tôi đã tính rồi, vụ kiện này anh sẽ thắng.”
Chín giờ rưỡi sáng, chị giúp việc trong nhà – Mary, gõ cửa phòng Lý Thiện Tình:
“Thiện Tình, đến giờ ăn sáng rồi ạ.”
Bố mẹ cậu đều bận công việc, đã ra ngoài từ sớm, trong nhà vắng vẻ và yên ắng. Lý Thiện Tình xuống lầu, ngồi vào bàn ăn, còn chưa kịp cầm thìa thì đã ngáp một cái, khiến vết thương ở khóe miệng đau nhói.
Một trong những khuyết điểm về thể chất của cậu là hệ thần kinh cảm giác quá nhạy. Chỉ một vết xước nhỏ ở môi thôi cũng đủ đau đến mức khiến cậu phải nằm sấp xuống bàn, phát ra vài tiếng r*n rỉ, trông vô cùng đáng thương.
Vết thương đó là do hôm qua bị đánh. Khi ấy cậu đã cố gắng hết sức chịu đựng, không để mất mặt trước mặt bạn học.
“Ngủ một giấc rồi mà vẫn còn đau sao ạ?” Mary lo lắng cúi xuống vỗ nhẹ vai cậu, “Tối qua lại thức khuya nữa phải không, quầng thâm mắt rõ to. Thức đêm hại sức khỏe lắm đấy.”
Lý Thiện Tình quay mặt sang nhìn cô, nửa khuôn mặt vẫn vùi trong khuỷu tay:
“Nếu chị Mary đến gọi tôi lúc mười hai giờ thì tôi đã không có quầng thâm mắt rồi.”
Cậu có lý do riêng để thức khuya, và nói chuyện thì luôn tự tin như thể mình đúng:
“Tuần này tôi không phải đi học, thức khuya dậy muộn đâu thể tính là thức đêm.”
Mary hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói thật:
“Nhưng phu nhân bảo là cậu bị trường đình chỉ học mà.”
“Thì đúng rồi,” Lý Thiện Tình ngẩng đầu, chống cằm, nháy mắt với cô, “Đình chỉ học không phải là... khỏi phải đi học sao?”
Mary im lặng, rót cho cậu ly nước cam, đặt trước mặt cậu.
Lý Thiện Tình lập tức uống nửa ly, rồi tấm tắc khen ngon:
“Nước cam này ngon thật! Chỉ có những cô gái tuyệt vời nhất mới chọn được cam ngon thế này.”
Cậu nói khiến Mary phải bật cười. Cậu liền hạ giọng, thần bí bảo:
“Chị Mary, vì chị tốt thế nên tôi muốn nói cho chị một bí mật.”
Mary quá hiểu tính cậu, nên nụ cười lập tức tắt đi:
“Cậu đừng nói với tôi.”
“Muộn rồi,” Lý Thiện Tình đắc ý nói, “Bí mật là chiều nay tôi sẽ ra ngoài.”
Thấy sắc mặt Mary bắt đầu nhăn lại, cậu vội vàng trấn an:
“Yên tâm đi, tôi không đi lâu đâu, chỉ đi dạo ở Đại học Tân Cảng thôi.”
“Cậu mới khỏi bệnh phổi, đừng có ra ngoài nữa,” Mary sốt ruột đến phát cáu, “Nếu phu nhân và tiên sinh biết thì sao?”
“Vì thế nên mới là bí mật chứ! Tôi đã điều tra rồi, từ hai giờ đến năm giờ chiều nay mẹ tôi phải đi hầu tòa, còn bố tôi cũng bận họp. Chỉ cần hai chúng ta giữ kín, thì ai mà biết được?”
Vừa nói cậu vừa quan sát sắc mặt Mary, thấy cô bắt đầu dịu lại, liền dụ thêm:
“Tôi sẽ ghé qua Hồng Thăng xếp hàng mua bánh trứng mà chị thích nhất. Ngày mai chị được nghỉ, đem đi picnic với các chị khác nhé?”
Nghe đến món bánh trứng yêu thích, Mary càng dao động. Suy nghĩ một hồi, cô mới hỏi:
“Phu nhân và tiên sinh thực sự đều bận sao?”
“Tất nhiên là thật trăm phần trăm! Mà nếu họ có gọi điện về, mình cứ làm theo cách cũ là không sai đâu,” Lý Thiện Tình vỗ ngực cam đoan, “Với lại, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm cả đời với chị mà. Chị biết mà, tên chị sớm đã được viết trong di chúc của tôi rồi.”
“Thiện Tình.” Mary tức giận cắt lời cậu.
Cô theo đạo Phật, liền lẩm nhẩm cầu xin Bồ Tát tha thứ, rồi đưa tay gõ nhẹ vào không khí phía trán cậu:
“Sau này đừng nói mấy câu gở như vậy nữa. Nhớ là phải về đúng giờ, nghe chưa?”
Lý Thiện Tình lại hứa thêm lần nữa, rồi ăn sáng sạch sẽ.
Buổi trưa, cậu gọi điện cho cả bố lẫn mẹ, ngoan ngoãn nghe họ dặn dò một hồi lâu. Đến gần hai giờ, cậu mặc áo len và áo khoác dày do Mary chuẩn bị sẵn, đeo khẩu trang cẩn thận, bịt kín đến mức không để da thịt chạm vào không khí.
Cậu bắt taxi đến Đại học Tân Cảng. Trên đường, tài xế mở đài radio, đang phát chương trình thời sự có đề cập đến Vi Nguyên Sinh Khoa.
“Như mọi người đều biết, Công nghệ Sinh học Vi nguyên là niềm tự hào của ngành công nghệ y tế Tân Cảng. Từ khi mở rộng ứng dụng quân sự quy mô lớn ba năm trước, công ty này đã trở thành tâm điểm chú ý. Gần đây, sau khi nhà sáng lập Trang Chí Thành qua đời vì tai nạn xe hơi, cuộc tranh quyền giữa người thừa kế và giám đốc vận hành đang ngày càng gay gắt.
“Hôm qua, giám đốc tài chính Trang Chí Trung tuyên bố rằng thư ủy thác của Trang Chí Thành là do Hàn làm giả, khiến dư luận xôn xao. Hôm nay, chúng tôi mời đến giáo sư y học Alan Chan từ Đại học Công nghệ Tân Cảng, cùng luật sư Cừu Thu Tâm từ văn phòng luật Trung Nghĩa, để cùng bàn luận về tương lai của Công nghệ Sinh học Vi nguyên…”
Người dẫn chương trình vừa nói đến đây, tài xế liền đưa tay chuyển kênh, thay bằng một bài nhạc pop vang lên từ dàn loa.
“Ngày nào cũng nói cái công ty chết tiệt đó,” bác tài xế bực bội mắng, “ánh sáng của y học cái gì chứ, toàn mấy thứ kéo dài tuổi thọ cho lũ nhà giàu, liên quan gì đến người thường như chúng ta đâu.”
Lý Thiện Tình không đáp lời, nhưng nghe bác tài ho hai tiếng vì kích động, cậu theo thói quen kéo khẩu trang chặt thêm một chút, hạ cửa kính xe xuống một chút để thông gió.
Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, vẻ không hài lòng: “Cậu sinh viên, cậu có ý gì vậy? Tôi có bệnh đâu.”
“Xin lỗi, là tôi còn chưa khỏi cúm, sợ lây cho anh thôi.” Lý Thiện Tình bình tĩnh đáp.
Dĩ nhiên cảm cúm chỉ là cái cớ. Cậu bị hen suyễn nặng, mỗi sáng tối đều phải dùng steroid dạng hít, khiến giọng nói vĩnh viễn khàn đặc. Nói mình bệnh, chẳng ai nghi ngờ.
“Ồ, vậy à.” Tài xế hơi ngớ ra, không nói thêm gì, đợi đèn đỏ thì cũng lấy khẩu trang từ hộc xe ra đeo.
Tạm thời mà nói, tài xế cũng chẳng sai. Dù có bán hết gia sản, phần lớn gia đình cũng khó lòng chi trả được chi phí cấy ghép thiết bị SyncPulse. Chưa kể, những ống thuốc phải mua định kỳ sau đó đối với người bình thường đúng là con số trên trời.
Dẫu vậy, điều đó không hề ảnh hưởng đến sự quan tâm gần như cuồng nhiệt của Lý Thiện Tình dành cho Công nghệ Sinh học Vi nguyên.
Mười hai năm trước, tiến sĩ Trang Chí Thành được quân đội ủy nhiệm chủ trì phát triển dự án thiết bị y dược kiểm soát SyncPulse. Khi mô hình thế hệ đầu tiên ra mắt, các thử nghiệm lâm sàng cho thấy hiệu quả vượt trội trong kiểm soát cơn đau và điều trị bệnh mãn tính.
Đến thế hệ thứ hai, thiết bị đã có khả năng tự cập nhật, yêu cầu về thể trạng người cấy ghép được giảm bớt. Sau nhiều năm thử nghiệm, ba năm trước, thiết bị được triển khai quy mô lớn trong quân đội.
Khi Lý Thiện Tình mười ba tuổi, cậu đọc được bản tin đó, và từ đó theo dõi không ngừng những thành tựu nghiên cứu của Công nghệ Sinh học Vi nguyên. Cậu dần nhận ra: thiết bị SyncPulse này có thể là hy vọng duy nhất giúp cậu sống như một người bình thường.
Từ khi sinh ra, cơ thể cậu chưa từng khoẻ mạnh. Trời lạnh cũng không được, nóng cũng không xong, chỉ cần chạy vài bước là phát cơn hen suyễn. Thể thao hoàn toàn xa lạ với cậu. Suốt tuổi thơ, trong khi bạn bè đi chơi vào kỳ nghỉ thì kỳ nghỉ của cậu chỉ không nằm viện đã là may mắn.
Với trí thông minh của mình, đáng lẽ cậu đã có thể học vượt và vào đại học. Nhưng vì liên tục ốm đau và phải nghỉ học, có lần nghỉ vài tuần, có lần cả năm trời, nên thời học sinh của cậu cứ bị kéo dài mãi.
Mới đây thôi, vừa khai giảng đã cảm lạnh, cảm cúm dẫn đến viêm phổi, phải nằm viện một tháng mới khỏi. Nếu có thể cấy SyncPulse, chắc chắn đã không ra nông nỗi ấy.
Giữa năm nay, trong buổi họp báo ra mắt mô hình thế hệ thứ ba, tiến sĩ Trang tuyên bố thiết bị này sẽ được đưa vào ứng dụng dân sự, đóng góp vào tương lai ngành y tế.
Lúc ấy, khi nghe tiến sĩ Trang giọng nói dần trở nên xúc động, qua màn hình, Lý Thiện Tình dường như trông thấy chính mình trong tương lai – một phiên bản khoẻ mạnh.
Xe dừng ở điểm đón khách gần nhất của Đại học Tân Cảng. Lý Thiện Tình thanh toán, tài xế chúc cậu chóng khỏe.
Bên ngoài bắt đầu lất phất mưa. Cậu nói “cảm ơn”, đội mũ áo khoác lên rồi bước xuống, hướng về khu thí nghiệm y sinh.
Hai giờ bốn mươi lăm phút, Lý Thiện Tình đến dưới tòa nhà thí nghiệm, vừa kịp lúc người cậu gặp hôm qua bước ra khỏi cửa kính.
Người thừa kế nổi tiếng trên báo chí mặc áo khoác đen, vóc dáng cao gầy, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng. Chỉ cần liếc mắt cũng biết: anh ta không phải người dễ tiếp cận.
Muốn biết lịch trình của Trang Tự không khó. Chỉ cần đối chiếu lịch làm việc của các phòng thí nghiệm được trường đại học công khai với chương trình học năm ba là có thể suy đoán được. Với Lý Thiện Tình, có lẽ trốn khỏi nhà còn khó hơn.
Nếu phải nói lý do liều mình đi tìm Trang Tự, e rằng là sự pha trộn giữa tò mò, chiếm hữu và kiểm soát – những thứ luôn sống động trong cậu.
SyncPulse là hy vọng của cậu, vậy thì Trang Tự cũng là... Cậu nhất định phải lại gần hơn, hiểu rõ hơn mới yên tâm.
Hơn nữa, vẻ mặt lạnh lùng của Trang Tự, lại không mấy để ý đến cậu, khiến cậu hơi bực. Cậu muốn thay đổi anh ta, phá vỡ lớp băng đó một chút.
Không ai có thể làm ngơ trước Lý Thiện Tình. Nghe có vẻ ích kỷ, tự cao, thiếu đạo đức, nhưng cậu chưa bao giờ phủ nhận sự thiếu đạo đức của mình. Cậu chẳng mấy quan tâm.
Gió lạnh tạt vào má, mưa lất phất lạnh lẽo. Cậu vừa định giả vờ tình cờ gặp mặt, thì xe đón Trang Tự đã đỗ ngay trước tòa nhà.
Thấy Trang Tự sắp lên xe, Lý Thiện Tình vội chạy vài bước, đến gần bậc thềm.
Trang Tự rõ ràng rất khỏe mạnh. Chỉ vừa thấy cậu qua khóe mắt, anh đã lập tức lùi một bước, hơi đưa người vào thế phòng thủ.
Nhận ra ánh mắt phía trên khẩu trang là của Lý Thiện Tình, Trang Tự thoáng khựng lại, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc và đề phòng.
“Lại gặp nhau rồi.” Lý Thiện Tình cười chào tự nhiên. Đồng thời cậu cũng nhận ra, khi nghe giọng nói khàn đặc của mình, ánh mắt Trang Tự khựng lại một thoáng.
“Sao cậu lại ở đây?” Trang Tự cau mày hỏi.
Cậu vốn muốn thẳng thừng đáp “Tôi đến tìm anh” – dù sao mặt cậu cũng dày. Nhưng chỉ mới chạy vài bước mà ngực đã tức lại, miệng vừa há ra thở đã phát ra âm rít đặc trưng. Cậu lảo đảo một chút, theo phản xạ nắm lấy tay áo Trang Tự, tay còn lại mò vào túi tìm ống hít.
Rõ ràng Trang Tự cũng nghe thấy âm thanh đó, nhận ra cậu đang lên cơn hen nên không gạt tay ra.
Lý Thiện Tình kéo khẩu trang xuống hít thuốc. Động tác có phần lộ liễu, lại thêm Trang Tự vốn rất nổi bật, lập tức khiến không ít người ngoái nhìn. Đúng lúc đó, cơn hen vừa dịu lại, cậu liền nhân cơ hội nói thẳng: “Tôi có thể lên xe với anh một lát không?”
Cậu nhìn kỹ nét mặt Trang Tự, đoán rằng đối phương đang đấu tranh nội tâm. Lẽ ra nên giống như tối qua, lạnh lùng từ chối. Nhưng rõ ràng Trang Tự không phải người vô tình đến cùng cực, cuối cùng chỉ lạnh lùng đáp: “Lên đi.”
Lý Thiện Tình toại nguyện, cười tươi rói chui vào xe. Chờ Trang Tự đóng cửa lại, cậu cố ý hỏi: “Tôi còn đeo khẩu trang mà anh cũng nhận ra, chắc phải ấn tượng với tôi lắm ha?”
Tài xế liếc nhìn hai người qua kính chiếu hậu.
“Cậu đến đây làm gì?” Gương mặt Trang Tự tràn đầy khó chịu, cố kìm cơn giận theo phép lịch sự, hỏi tiếp, “Sao cậu biết tôi ở phòng thí nghiệm?”
“Tôi muốn gặp anh nên đi lòng vòng trong trường suốt,” Lý Thiện Tình nói dối không chớp mắt, “Chắc Phật Bà thương tôi đi bộ lâu quá nên cho tôi gặp anh đó.”
Trang Tự lại cau mày: “Tìm tôi làm gì?”
Lý Thiện Tình hơi nghiêng đầu, đáp: “Tôi muốn làm quen với anh.”
Người bình thường nghe cậu nói vậy thường mềm lòng. Tiếc là Trang Tự không phải người thường. Anh thẳng thừng vạch trần cậu: “Cậu không có số của tôi à? Nếu không nói rõ mục đích thì xuống xe đi.”
Lý Thiện Tình biết anh không đùa. Xe lại chạy đến đoạn đường vắng. Hết cách, cậu đành nửa thật nửa giả: “Tôi muốn làm t*nh nguyện viên thử nghiệm lâm sàng cho SyncPulse.”
Trang Tự dường như không ngờ cậu nói vậy, thoáng ngẩn ra.
Lừa được anh, cậu có chút đắc ý, liền nói tiếp: “Tôi bị hen suyễn nặng, anh thấy rồi đó. Vì vậy tôi mới quan tâm đến công ty của bác sĩ Trang. Các anh sắp phát hành bản dân dụng của thiết bị, tôi muốn là người đầu tiên được cấy. Dù nhìn ngoài không rõ, chứ tôi bệnh không ít đâu, thân thể tôi tuyệt vời như vậy, chắc chắn đủ tiêu chuẩn. Nhưng mẹ tôi không cho. Nên tôi mới tìm anh.”
“Ngay cả luật sư Chu cũng không đồng ý, cậu tìm tôi có ích gì?” Trang Tự nói, trông có vẻ rất nhức đầu, “Hơn nữa cậu chưa đủ tuổi, chưa được cấy.”
“Anh sắp làm CEO rồi mà, không thể cho tôi chen hàng trước sao? Đến lúc tới lượt thì tôi cũng đủ mười tám rồi.” Không hiểu vì sao, khi thấy vẻ mặt bất lực của Trang Tự, Lý Thiện Tình lại thấy vui một cách kỳ quái.
Cậu không ngờ rằng, cảm giác vui ấy về sau lại trở thành thói quen xấu của chính mình – không ngừng tìm kiếm nó.
Trang Tự không biết. Anh cứ tưởng cậu thật sự chỉ muốn vào danh sách tình nguyện viên. Nhìn cậu một lúc, cuối cùng cũng không muốn nói gì thêm: “Một, tôi không phải CEO. Hai, dù có là thì cũng không giúp được cậu. Việc hôm nay tôi sẽ không nói với luật sư Chu, nhưng đừng nhắc lại nữa. Tôi đưa cậu về.”
“Sao lại chia tay sớm vậy…” Lý Thiện Tình lầm bầm. Nhưng hôm nay đúng là cậu đã quá đáng. Sợ thúc ép quá bị đuổi xuống giữa đường, cậu đành nhượng bộ: “Vậy anh có thể đưa tôi đến tiệm bánh Hồng Thăng không? Tôi muốn mua bánh cho chị giúp việc ở nhà.”
“Được.” Trang Tự chỉ đáp một chữ, quay sang nói với tài xế: “Đến Hồng Thăng gần nhất.”
Thấy anh đồng ý, Lý Thiện Tình lại không nhịn được hỏi: “Nếu tôi không đến trường tìm anh nữa, chỉ nhắn tin thôi, anh có trả lời không?”
“Không.”
Giọng anh lạnh như băng.
Lý Thiện Tình bị dội, mặt xị xuống, tiếp tục nài: “Một tin cũng không trả lời sao? Gửi mười tin chắc anh cũng trả lời một tin chứ?”
“Lý Thiện Tình, cậu im lặng được không?” Trang Tự như sắp phát điên, lần đầu gọi tên cậu.
Lý Thiện Tình thở dài, lôi ống hít ra nghịch nghịch trong tay, ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ. Một lúc sau, thấy Trang Tự đã bình tĩnh lại, đang chăm chú đọc cái gì đó, chắc là một bài luận. Cậu lại nổi máu nghịch ngợm, không nhịn được lên tiếng: “Trang Tự, anh gọi tên tôi thêm lần nữa đi, nghe hay lắm.”
Cuối cùng, Lý Thiện Tình bị đuổi xuống xe. May mà Hồng Thăng chỉ cách đó khoảng năm trăm mét. Cậu kéo khẩu trang lên lại, từ từ đi đến.
Giữa chiều ngày thường, tiệm không đông khách, Lý Thiện Tình nhanh chóng mua được bánh trứng cho chị giúp việc Mary, tiện tay chụp một bức ảnh gửi cho Trang Tự: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến tận cửa Hồng Thăng.”
Không có hồi âm.
Về đến nhà, chị Mary xịt cho cậu cả đống thuốc khử trùng, rồi bôi thuốc vào khóe miệng, vội vã đi lấy nhiệt kế, miệng liên tục lẩm bẩm: “Đừng có bị gì đấy.”
“Có nhiễm virus cũng không phát sốt nhanh vậy đâu,” Lý Thiện Tình đã quen bị chị xử lý như đồ chơi, cười bảo, “ít nhất phải sau nửa đêm mới bắt đầu sốt. Đến lúc đó tôi sẽ tự dậy uống thuốc hạ sốt.”
“Đừng nói bậy.” Mary lại thấy cậu nói lời xui xẻo, mím môi, rồi quay sang xin lỗi Phật tổ.
Lý Thiện Tình cầm điện thoại lên, thấy Mặc Trọng Kỳ – bạn cùng nhóm bài tập Sinh học – gửi cho cậu danh sách phần việc cậu cần làm, kèm một lời hỏi thăm: “Thiện Tình, cậu ổn chứ?”
“Ổn lắm,” cậu trả lời, “Ở nhà ngủ bù thôi, cảm ơn cậu hôm qua đã giúp tôi cản Diệp Bác An lại.”
“Có gì đâu! Cậu nói cho ba mẹ biết lý do chưa?”
“Chưa, có gì để nói đâu.”
“Không nói thì họ có phạt cậu không?”
“Không đâu,” Lý Thiện Tình thấy Mặc Trọng Kỳ lo lắng quá mức, bèn an ủi, “Thể chất tôi yếu, họ cũng biết không phạt nổi. Nói vài câu là qua chuyện rồi.”
“Mọi người đều nói cậu mắng hay lắm,” Mặc Trọng Kỳ nói, “Tôi cũng muốn mắng hắn từ lâu rồi, suốt ngày mở miệng ra là nói mấy lời khó nghe. Nhưng lần sau cậu vẫn phải cẩn thận đấy, sức khỏe cậu không tốt, lần sau trốn sau lưng tôi là được.”
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, Lý Thiện Tình chợt nhớ đến Trang Tự.
Trêu cho Trang Tự phải mở miệng thật sự rất thú vị. Rõ ràng cũng chỉ hơn mình ba, bốn tuổi thôi, vậy mà lúc nào cũng ra vẻ người lớn nghiêm nghị. Thật là một giờ không trêu chọc anh ấy, cảm giác như đã mấy năm trôi qua. Cậu thấy ngứa ngáy trong lòng, nghĩ ngợi một chút rồi nhắn: “Nếu không cho tôi làm t*nh nguyện viên thử nghiệm cấy ghép, thì hè này có thể cho tôi đến thực tập ở phòng thí nghiệm dược phẩm nano của tập đoàn mấy anh không? Để tôi làm đẹp thêm hồ sơ hoạt động ngoại khóa ấy mà. Tôi cũng muốn học ngành Kỹ thuật Y sinh, làm đàn em của anh.”
Khoảng hai tiếng sau, Lý Thiện Tình đã làm xong bài vở, mà vẫn chưa thấy phản hồi. Cậu nghĩ, chẳng lẽ Trang Tự chặn mình rồi? Cũng nhỏ mọn quá đi! Đúng lúc đó, điện thoại nhảy lên một thông báo tin nhắn mới.
Trang Tự nhắn: “Tự gửi CV vào email tuyển thực tập của tập đoàn.”
Chính là kiểu “em bé muốn được quan tâm” cực kỳ không ngoan ngoãn.