Ngu tiên sinh nói hắn đau đầu muốn nổ não.

Chẳng lẽ nửa tháng nay hắn đều nằm liệt giường sống qua ngày?

Đan Lâm Chước có hơi hối hận, cậu thấy áy náy vì không thể xoa dịu cái đầu đau của hắn. Nhưng rồi cậu lại quên mất một điều rất quan trọng: cậu vốn đâu thể cùng Ngu Thừa Sam đi công tác nước ngoài được!

Đan Lâm Chước nhắn tin: 【Được thôi, nhưng Ngu Hoài Ngôn bảo là ngài đang ở nước ngoài mà.】

Ngu Thừa Sam: 【Chuyến bay 10 giờ sáng, chắc khoảng 3 giờ chiều sẽ về đến nơi.】

Đan Lâm Chước dựa lưng vào ghế, yên lặng gõ chữ: 【Vậy tôi sẽ chờ ở chung cư.】

Ngu Thừa Sam: 【Ngoan lắm ^-^】

Ngay sau đó là một cái sticker đáng yêu.

Ngu Thừa Sam gửi tiếp: 【Sticker mèo con xoa đầu.jpg】

Đan Lâm Chước như bị điện giật nhẹ, tai cậu đỏ bừng, ngẩn người tắt màn hình điện thoại, nghiêng đầu nhìn sang Ngu Hoài Ngôn. Cậu ta đang chăm chú làm bài tập, hoàn toàn không để ý đến cậu.

Đan Lâm Chước thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này ở bên kia bán cầu, quốc gia F đã bước vào mùa đông, lạnh buốt dần len lỏi khắp nơi. Trong căn phòng tổng thống tầng cao nhất của một khách sạn sang trọng giữa trung tâm thương mại phồn hoa, hơi ấm mù mịt.

Ngu Thừa Sam vừa tắm xong bước ra, chân trần đạp lên thảm lông mềm, giọt nước từ tóc nhỏ xuống theo sau gáy chảy vào bên trong áo choàng tắm.

Hắn cúi người nhặt chiếc vòng cổ Omega ức chế màu đen trên bàn trà, vòng da mảnh nhẹ nhàng đeo lên cổ, lập tức mùi hương tin tức tố Omega tan biến không còn dấu vết.

Chiếc áo choàng tắm màu đen có viền ánh kim mặc lỏng lẻo trên người hắn, thắt dây tùy ý ở hông, trông như chỉ cần lắc nhẹ là tụt xuống ngay.

Ngu Thừa Sam lấy một chai rượu vang đỏ được tặng từ quầy rượu, rót ra ly thủy tinh cao chân và đặt cạnh cửa sổ sát đất. Trước cửa sổ là bàn tròn pha lê, đặt sẵn một chiếc laptop. Hắn vừa gõ bàn phím bằng ngón tay thon dài trắng muốt, vừa bắt chéo đôi chân bóng loáng, sống mũi cao gác một cặp kính gọng chữ nhật số thấp.

Cơn phát tác của tin tức tố không theo chu kỳ, có lúc yên ổn, có lúc vài tiếng là bùng lên một lần. Không theo quy luật, chẳng có thời gian cố định, khi thì kéo dài mấy ngày, khi thì vài tiếng là dịu. Nói chung là đến nhanh đi cũng lẹ, nếu không phải vì mạng sống thì đúng là hành nhau lên bờ xuống ruộng.

Suốt hơn hai mươi năm trước đây, Ngu Thừa Sam chỉ biết dựa vào tự điều chỉnh cơ thể và thuốc ngủ bác sĩ kê để vượt qua những đêm mất ngủ. Nhưng công việc của hắn quá bận, đâu thể vì những cơn phát bệnh không định kỳ mà thay đổi lịch trình.

Bây giờ, cuối cùng đã xuất hiện một Alpha khiến hắn thấy mình có thể thực sự thở phào — và căn bệnh này rất có thể sẽ theo hắn cả đời. Ngu Thừa Sam muốn kéo dài hợp đồng với Đan Lâm Chước, để cả hai đều tự nguyện.

Vì vậy hắn cho cậu thời gian, sẵn sàng chờ đợi cho đến khi cậu có thể kiểm soát được tin tức tố của mình.

Hắn cũng chủ động rút ngắn khoảng cách với Đan Lâm Chước, để cậu bớt gò bó, không còn giống lần trước — suýt xỉu mà chẳng dám mở miệng kêu tiếng nào.

Khung chat dừng lại ở cái sticker dễ thương kia, là hình ảnh hắn từng gửi cho em trai, vì thấy con mèo dễ thương nên lưu lại, không ngờ hôm nay lại có tác dụng.

Bên kia, Đan Lâm Chước lật tung cả album ảnh vẫn không tìm ra sticker nào xứng tầm với cái vừa nhận, đành phải cầu cứu ông em lướt mạng thượng thừa của mình.

Cậu nhấn vào avatar của Đan Tụng Tuyết: 【Em, gửi cho anh mấy sticker dễ thương của em đi】

Đan Tụng Tuyết rep liền: 【?】

Đan Tụng Tuyết: 【Ai vậy? Sao lại cầm điện thoại của anh tui?】

Đan Lâm Chước: 【Anh là anh mày đây. Gửi lẹ.】

Đan Tụng Tuyết càm ràm: 【Sticker của em dạo này hơi... ngố quá... Nhưng mà em biết có người mê mấy cái sticker ngốc ngốc. Đợi xíu, anh.】

Trong lúc chờ đợi, Đan Lâm Chước còn nghe thấy Ngu Hoài Ngôn ở bên cạnh lẩm bẩm: “Hai hôm không thèm nói chuyện với tiểu gia, đồ bạc tình!”

Vài phút sau, sticker như nước đổ ập vào tin nhắn, toàn là sticker mèo cún các kiểu, có cái thậm chí y chang cái Ngu Thừa Sam từng gửi.

Đan Lâm Chước bấm lưu hết một lượt.

Lúc này, Ngu Thừa Sam vừa uống xong ly vang đỏ, xử lý nốt chút công việc cuối cùng thì nhận được tin nhắn của Đan Lâm Chước — gửi một sticker: 【Cún con vẫy đuôi.jpg】

“Phụt.” Ngu Thừa Sam bật cười thành tiếng.

---

Hôm sau, Đan Lâm Chước mặc hoodie trắng có mũ, đeo ba lô đen, trên tay cầm một túi đường glucose mua ở tiệm thuốc, khoảng 3 giờ chiều tới căn hộ của Ngu Thừa Sam.

Cửa có mã khóa, Ngu Thừa Sam hình như rất yên tâm về cậu, trực tiếp đưa mật khẩu cho cậu tự mở vào.

“Tích tích” hai tiếng, khóa mở.

Lần trước đến đây, Đan Lâm Chước không chú ý nhiều đến nội thất. Lần này mới phát hiện: trên tủ ngay cửa bày rất nhiều đồ nhỏ.

Có khung hình ghép, thuyền buồm bằng gỗ, gấu bông đan tay, cả hạc giấy gấp từ giấy phế liệu nữa.

Chẳng món nào đắt tiền, nhưng nhìn qua là biết chủ nhân căn hộ rất quý những thứ này. Mỗi món đều được cẩn thận đặt trong hộp pha lê.

Ngoài chiếc tủ này ra, cả phòng khách cực kỳ tối giản, gần như chẳng có vật dụng cá nhân nào trên bàn trà hay quầy bếp. Nhìn như căn hộ mẫu trưng bày hơn là nơi ở thật.

Đặt ba lô sang bên, Đan Lâm Chước hai tay để lên gối, ngồi ngay ngắn trên sofa như con rối gỗ, chẳng nhúc nhích, lặng lẽ chờ Ngu Thừa Sam về.

Trong căn phòng tĩnh mịch, chỉ còn tiếng đồng hồ trên tường tí tách trôi.

Mười phút, ba mươi phút, một tiếng trôi qua.

Ngu Thừa Sam vẫn chưa về.

Đan Lâm Chước bắt đầu thấy có gì sai sai, liền lấy điện thoại ra mở WeChat.

Khung chat vẫn dừng ở tin nhắn cuối cùng Ngu Thừa Sam gửi bảo đang lên xe.

Sân bay cách đây không xa, bình thường nửa tiếng là đến. Chắc là đang kẹt xe. Cậu lướt lên lướt xuống màn hình điện thoại.

Tiếc là, Ngu Thừa Sam chẳng gửi thêm gì.

Đan Lâm Chước đắn đo mãi, cuối cùng chủ động nhắn tin:

【Ngu tiên sinh, ngài sắp về chưa ạ?】

Cậu hơi nín thở nhìn màn hình.

Nhưng tin nhắn đó như đá chìm đáy biển, chờ mãi cũng chẳng thấy hồi âm.

---

Còn ở một nơi khác.

Ngu Thừa Sam đang ngồi ở một quán Tây cạnh cửa sổ, đối diện hắn là một Omega trẻ đội mũ beret.

Một ly cappuccino đặt trên bàn sứ, Omega kia đang chọn món trên iPad, thấy Ngu Thừa Sam cứ cúi đầu nghịch điện thoại, liền hỏi: “Thừa Sam, anh muốn ăn gì không? Ở đây beefsteak đắt xắt ra miếng đấy, gọi thử không?”

Ngu Thừa Sam lúc này mới ngẩng lên. Điện thoại hắn đã cạn pin từ đời nào, tắt nguồn luôn rồi, chẳng liên lạc được với ai.

Nghe Omega hỏi, hắn cười nhẹ: “Không cần đâu. Cậu bảo muốn nói chuyện, thì giờ nói luôn đi.”

Omega kia dường như không để tâm, vẫn hí hoáy gọi món: Hai phần thăn bò, chín vừa.

Phục vụ mặc vest nhận món xong: “Vâng thưa ngài, vui lòng chờ một chút.”

Âm nhạc cello bắt đầu vang lên trong không gian ấm cúng. Nến cháy trên bàn, lọ hoa cắm một bó hồng đỏ rực.

Ngu Thừa Sam không phải người không hiểu lãng mạn, cũng chẳng muốn phá hỏng đêm đẹp của người khác. Dù giờ tâm trạng đang tụt dốc, giọng hắn vẫn dịu dàng: “Tiểu Dật, tôi còn lịch trình khác, chỉ rảnh mười phút gặp cậu thôi.”

Hắn lịch sự, nhã nhặn, rất ra dáng quý ông. Chu Văn Dật được hắn gọi một tiếng “Tiểu Dật” là tan chảy cả tâm hồn, mê mệt nhìn hắn, chu môi làm nũng: “Thừa Sam, anh mới từ nước ngoài về, không nên đến gặp em trước sao? Tin anh về là em nghe ở công ty anh đó!”

Ngu Thừa Sam chẳng bình luận gì về vụ “nên gặp trước”, chỉ hỏi chuyện khác: “Cậu tới Thần Thịnh?”

Chu Văn Dật xấu hổ cắn môi, chọt chọt ly cà phê: “Em chỉ muốn gặp anh sớm hơn chút thôi.” Nói xong cười ngọt ngào, má lúm hiện ra rõ ràng.

Cậu ta là kiểu Omega điển hình: thấp bé, mảnh mai, trông vừa đáng yêu vừa vô hại.

Khác hẳn Ngu Thừa Sam cao 1m81, vai rộng eo thon, khí chất sắc lạnh. Gương mặt đẹp đến sắc sảo, đuôi mắt như thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, da mịn màng như sứ cao cấp.

Giống viên hồng ngọc cắm trên lưỡi dao, đẹp như yêu tinh, nguy hiểm như rắn xinh.

Alpha mê hắn vì ngoại hình, phong thái, kỹ năng. Omega mê hắn vì học thức, phẩm hạnh, nội tâm.

Hơi nóng từ cappuccino bốc lên nhè nhẹ. Cảnh tượng cực kỳ dễ khiến người ta rung động, nhất là giữa không gian Tây phương lãng mạn thế này.

Tiếc là Ngu Thừa Sam vốn là người cực kỳ lạnh lùng, chẳng gần gũi ai trong chuyện tình cảm.

Hôm nay hắn mặc vest nâu, cà vạt sọc đỏ cam, đeo đồng hồ mặt đen dây bạc: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Dù người đối diện ra sức tỏ tình, hắn vẫn thờ ơ. Nhìn lướt qua đồng hồ, kim chỉ 4 giờ. Đã trễ hẹn với Đan Lâm Chước nửa tiếng.

Ngu Thừa Sam rất xem trọng chữ tín. Nhưng hôm nay, hắn đã để chữ tín đó vỡ tan.

Điện thoại cũ hết pin, không liên lạc được với Đan Lâm Chước, hắn thậm chí không thể gửi lời xin lỗi trước.

Một lần nữa, Ngu Thừa Sam thất vọng với “vận may” của mình. Có lẽ năm tới nên bớt cúng chùa, khỏi phí tiền nhang đèn.

Hắn chẳng kỳ vọng gì vào mấy ông thần bà thánh, toàn treo đầu dê bán thịt chó.

Sắc mặt hắn bình thản, đối lập hoàn toàn với sự si tình đơn phương của Chu Văn Dật.

Chu Văn Dật là nhị thiếu gia của tập đoàn đồ điện lớn nhất thành phố S, từ bé sống như trong mật, chưa từng bị ai ngó lơ như thế.

Nhưng cậu ta thật lòng thích Ngu Thừa Sam, đến mức không ngại cả hai đều là Omega.

Chu Văn Dật: “Không có chuyện thì không được tìm anh sao? Em là bạn trai anh mà, cần gì lý do?”

“Chu tiên sinh.” Ngu Thừa Sam đổi cách xưng hô, giọng điệu có phần nghi hoặc: “Xin hỏi khi nào tôi thành bạn trai của cậu?”

Chu Văn Dật bị ánh mắt hắn làm cho giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ: “Ông nội anh đồng ý rồi!”

“À, ra vậy.” Ngu Thừa Sam gật gù như vừa khai sáng, cười nhẹ: “Vậy cậu đang yêu đương với ông nội tôi à? Chúc mừng nhé.”

Chu Văn Dật đỏ mặt tía tai: “Ý anh là sao?”

“Việc của tôi trước giờ không ai can thiệp được. Có lẽ cậu hiểu nhầm ý ông nội tôi rồi.” Ngu Thừa Sam nhìn đồng hồ — đã trễ gần một tiếng.

“Tôi còn có việc, xin phép đi trước. Nhớ gửi lời hỏi thăm đến cha cậu.” Hắn nở nụ cười nhẹ, Chu Văn Dật như bị đạp trúng đuôi mèo, giận đùng đùng xách túi bỏ đi.

---

Tác giả có lời muốn nói:
Cá Tổng thật ra là kiểu người ai cũng mê, mỗi tội EQ âm sâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play