Đau.
Đau muốn xỉu.
Trong người vừa khô nóng vừa rát như thiêu, có một ngọn lửa không tên cứ thế bốc lên khắp cơ thể Đan Lâm Chước, tuyến thể đau nhức như thể bị dao rạch từng nhát. Cậu bị đau đến mức không mở nổi mắt, đau tới mức đầu óc quay cuồng, không cách nào bình tĩnh được. Miếng dán chặn tuyến thể sau gáy bị ai đó cố tình xé toạc, tin tức tố lập tức như vòi nước hư van, ào ào tràn ra ngoài, chớp mắt đã ngập tràn cả căn phòng.
Tay chân cậu đều bị trói chặt, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, trán thì dán sát xuống nền nhà lạnh toát, ráng gồng mình gắng gượng tỉnh táo lại.
Tuy khó mà tin được, nhưng Đan Lâm Chước... vừa bị bắt cóc thật sự. Cậu bị bịt miệng bằng khăn có tẩm thuốc mê, mấy gã lực lưỡng mặc đồ đen túm tay chân cậu, lôi tuốt vô xe rồi đóng nắp thùng. Tỉnh lại thì thấy mình đang nằm co ro trong một căn phòng tối om không chút ánh sáng.
Cậu gồng mình lăn qua lăn lại vài vòng trên sàn, đang tính trườn đi thì bị một chiếc giày da đạp thẳng xuống cánh tay.
“Muốn đi đâu đấy?” – Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Chỉ nghe giọng mà chưa kịp thấy người, Đan Lâm Chước cứng đờ cả người, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ngay trước mặt là phần chân ghế bọc da, phía trên là một đôi chân thẳng tắp đang mặc quần tây đen, thản nhiên gác lên người cậu.
Hóa ra ngay từ lúc tỉnh lại, trong phòng này đã có hai người. Mà hình ảnh thảm hại của cậu dưới sàn, nãy giờ bị cái đôi chân kia ngó trọn không sót nét nào.
Không ai bật đèn, đầu cậu thì mụ mị, lắc mãi mới có thể mở mắt ngước lên, nhưng ánh mắt còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy mù cả não.
"Ha... ha..." – Đan Lâm Chước thở hổn hển, giọng đứt quãng, cố nặn ra mấy chữ – “Mấy người… người là ai...?”
Trong đầu cậu chợt loé lên đoạn nói chuyện nghe được hôm tan học, bạn học bảo trường bên mới có mấy vụ học sinh mất tích, cảnh sát vẫn đang điều tra chưa rõ nguyên nhân, thủ phạm rất có thể vẫn đang lảng vảng đâu đây, thậm chí còn ngồi rình ngoài cổng trường chờ gây án tiếp.
Ủa rồi nhanh dữ vậy luôn á? Không cần thăm dò địa hình mấy hôm hả? Không chuẩn bị gì hết mà bắt người liền luôn?
Nam nhân trước mặt vẫn im lặng như tượng, không nói một câu, mặc cho tuyến thể của Đan Lâm Chước rối loạn, tin tức tố tiếp tục phát ra như điên như dại. Mãi sau đó, cuối cùng cậu cũng lại nghe thấy giọng nói của người kia, nhưng câu nói đó... khiến cậu đơ tại chỗ, bần thần mất nửa ngày vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Mà chuyện này, nói phải kể từ mấy ngày trước...
---
Mấy ngày trước, Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Thần Thịnh – đầu tàu kinh tế thành phố S – Ngu Thừa Sam, đột nhiên bị một học sinh cấp ba làm rối tung lịch trình.
Phòng làm việc đang yên bình, nghiêm trang. Thư ký đột nhiên chạy vào như bị rượt, mặt mũi còn hoảng hơn hồi khủng hoảng tài chính ở Mỹ mấy năm trước.
Lúc đó Ngu Thừa Sam đang ngồi ở bàn xử lý văn kiện, nghe tiếng bước chân dồn dập thì nhíu mày:
“Chạy cái kiểu gì đấy? Không học qua môn 'Lễ nghi' à?”
Thư ký gấp lắm mới kịp thắng lại, vừa xin lỗi vừa đưa tập văn bản tới:
“Ngu tổng, là chủ nhiệm lớp của Tiểu thiếu gia mời ngài đến trường một chuyến.”
“Đưa cho Lý Trợ đi.”
“Dạ… nhưng trường nói rõ là chỉ mời ngài thôi ạ.”
Ngu Thừa Sam lập tức hiểu ra – thằng nhỏ lại gây họa.
“Nói đi, lần này lại chọc ra cái gì?”
“Nghe nói là Tiểu thiếu gia đánh nhau với bạn học, đấm người ta nhập viện. Cộng thêm thành tích học hành có hơi… ảm đạm, nên nhà trường muốn mời ngài đến bàn chuyện định hướng tương lai.”
Hiểu chưa? Ý là: "Chúng tôi dạy không nổi nữa, mời phụ huynh rước về giùm."
Ngu Thừa Sam vẫy tay cho thư ký lui, tháo kính vàng ra, mệt mỏi bóp sống mũi.
Ít ai biết rằng, vị tổng tài kiêu ngạo này – người từng tung hoành thương trường không đối thủ – lại có một đứa em trai chuyên đội sổ, quậy banh nóc, tự tin đi đôi với gây rối, mà chỉ nghe lời mỗi mình hắn.
Từ nhỏ đã là một con quỷ nhỏ, lúc sinh ra đã khóc gào không dứt, đám người làm bị hành đến mức tưởng đang khai trương trống hội. Ngu Thừa Sam là người duy nhất dỗ được cậu bé – vừa bế lên đã im bặt, thần kỳ như bùa hộ mệnh.
Lúc học tiểu học, Ngu Thừa Sam phải đi du học. Người nhà lừa đứa nhỏ đi xem pháo hoa để tiễn anh ra sân bay. Nào ngờ ngay đêm hôm đó, nhóc con trốn nhà, một mình mò sang C quốc tìm anh trai.
C quốc trị an lúc đó khỏi nói – súng nổ như nhạc chuông, án mạng đầy đường. Một đứa con nít 7 tuổi đi lang thang đúng là chẳng khác gì nộp đơn xin tiêu đời. Ngu Thừa Sam đang họp thì nghe tin, tim như rớt xuống đất, tai như nghe còi báo động. Hắn cuống cuồng lao ra ngoài, chạy khắp phố tìm từng ngóc ngách, cảm giác như mình bị ném vào hầm băng. Cuối cùng tìm thấy em trai đang đứng co ro ở một góc sân bay, tay cầm bức ảnh hai anh em chụp chung, vừa khóc vừa lau nước mắt.
Khoảnh khắc đó, cảm giác như vừa mất rồi lại tìm được báu vật. Đứa nhỏ chạy nhào vào lòng anh, Ngu Thừa Sam ôm chặt cậu giữa trời tuyết C quốc, người mặc áo mùa hè của Mỹ, còn tim thì vỡ vụn.
Hắn nói với em:
“Ba mẹ không còn nữa, anh là người thân duy nhất của em. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
Bảy năm rồi, câu nói đó vẫn còn hiệu nghiệm. Thằng nhỏ đúng là ngoan hơn chút, nhưng chỉ với riêng Ngu Thừa Sam. Người khác nói gì, nó coi như gió thổi qua tai.
---
“Anh hai, hai ơi, em sai rồi, anh đừng giận nữa!”
Kết thúc buổi họp riêng với phụ huynh, mặt Ngu Thừa Sam lạnh như tiền. Ngu Hoài Ngôn hấp tấp lon ton bám theo sau lưng anh trai.
Tài xế mở cửa xe, Ngu Thừa Sam bước vào. Ngu Hoài Ngôn lập tức chui vào, nịnh nọt ngồi xát một bên:
“Anh hai, em biết lỗi rồi, thật đó, tha cho em lần này đi.”
Ngu Thừa Sam không thèm liếc mắt, chỉ bảo tài xế:
“Đi Lam Kình Loan.”
Đó là nơi họ từng ở hồi ba mẹ còn sống. Mỗi lần thằng em gây họa, anh đều đưa nó về từ đường trước linh vị ba mẹ để dạy dỗ.
Vừa nghe vậy, Ngu Hoài Ngôn quắn quéo:
“Đừng mà anh hai, anh ơi, em sai rồi, em không bao giờ đánh nhau nữa đâu, em thề ——”
Chưa kịp khóc than xong, đã bị anh trai liếc cho một cái đông cứng người.
“Những lời đó để trước mặt ba mẹ mà nói.” – Ngu Thừa Sam lạnh nhạt phán.
---
Khu biệt thự phong cách châu Âu, toàn bộ đều thuộc địa bàn nhà họ Ngu. Dù hiện giờ không ai ở Lam Kình Loan nữa, nhưng cây cối vẫn được chăm chút kỹ lưỡng, có người quét dọn thường xuyên.
Từ đường nhà họ Ngu xây theo kiểu Trung Hoa cổ điển, gỗ đỏ, men sứ, rộng rãi, trang nghiêm. Ngoài Ngu Thừa Sam và Ngu Hoài Ngôn, không ai được bước vào.
Ngu Hoài Ngôn đeo cặp, cúi gằm mặt như chim cút, biết mình khó thoát trận đòn này nên đàng hoàng quỳ lên đệm hương bồ, ngoan ngoãn chờ anh lôi thước ra.
“Ba, mẹ, con lại làm anh hai giận rồi...” – Cậu thắp nến đỏ, cắm nhang nghiêm chỉnh, nhìn hai di ảnh song thân nở nụ cười hiền hậu mà trắng bệch, trong lòng chỉ muốn khóc thét.
“Nhưng em không hối hận. Dù có bị anh đánh, lần sau em cũng vẫn làm như vậy.”
Ngu Hoài Ngôn nhớ lại cái tên Omega không có gì nổi bật kia, suốt ngày thích giả vờ hiểu biết trước mặt Alpha để gây chú ý. Thằng đó từng ba hoa trước mặt một đám Omega về mấy tin đồn màu hồng phấn của Ngu Thừa Sam, nói xong còn ra vẻ đạo lý đầy mình, khiến Ngu Hoài Ngôn tức đến mức siết chặt tay.
Với hội Omega, Ngu Thừa Sam gần như là thần tượng toàn dân. Bọn họ coi hắn là hình mẫu lý tưởng, là bằng chứng sống chứng minh Omega không hề thua kém Alpha. Đến cả trưởng khoa còn phải nể hắn ba phần, thế mà một thằng mồm mép giỏi hơn làm chuyện lại dám dựng chuyện bịa đặt?
Trong mắt Ngu Hoài Ngôn, anh trai cậu là siêu nhân, là anh hùng. Người khác có thể khinh thường ai chứ không được phép đụng đến Ngu Thừa Sam, dù chỉ là bằng ánh mắt.
“Anh yên tâm đi, em sẽ cố không để liên lụy tới anh.” Ngu Hoài Ngôn nhẹ giọng nói.
“Không muốn liên lụy thì đừng có gây chuyện cho anh.” Không biết Ngu Thừa Sam đứng đó từ khi nào, khoanh tay tựa lưng vào tường, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Ngu Hoài Ngôn như thể đang xem xét nên đánh mấy cái cho đủ.
“Anh, anh lại ù tai à?” Ngu Hoài Ngôn tinh mắt phát hiện quanh người anh trai tỏa ra mệt mỏi, rõ là vừa thấy hối hận xong nên lòng mới dâng trào: “Xin lỗi anh, anh phạt em đi.”
Thật ra Ngu Thừa Sam cũng định cho cậu một trận. Tổn hại danh tiếng, bị vu khống, bị sỉ nhục... chẳng khác nào quảng cáo miễn phí. Nếu chút oan ức cỏn con này cũng chịu không nổi thì về sau sao đứng nổi dưới đèn flash của phóng viên?
Những đạo lý này, Ngu Hoài Ngôn chưa hiểu ngay được. Thế là Ngu Thừa Sam chậm rãi dạy.
“Cởi quần.” Hắn nói.
Tiếng roi tre trúc quất vào da thịt vang vọng trong từ đường, nghe rõ đến phát rợn. Ngu Hoài Ngôn mắt lấp lánh nước, vừa khóc vừa thấy di ảnh mẹ mỉm cười như đang nói: “Anh con đánh đúng, đánh rất chuẩn...”
Roi cuối cùng rơi xuống, Ngu Thừa Sam thu tay, thắp nén nhang cho cha mẹ, cúi người dập đầu.
“Sáng mai anh sẽ tìm gia sư cho em. Từ giờ em dọn về Lam Kình Loan ở.” Hắn lau tay bằng khăn mặt, thông báo luôn một lèo.
Ngu Hoài Ngôn lúc này còn dám đòi hỏi: “Em... em muốn thầy giáo cỡ tuổi gần bằng em.” Trước đây toàn mấy thầy giáo danh tiếng, nào là giáo viên vàng, nào là đặc cấp, lớn tuổi, giàu kinh nghiệm... Nhưng ngồi học với mấy chú mấy bác vài tiếng mà ngoài bài vở ra không có nổi một mẩu chuyện phiếm, Ngu Hoài Ngôn cảm thấy như bị tra tấn.
Ngu Thừa Sam không nói đồng ý cũng không phản đối, nhưng Ngu Hoài Ngôn biết chỉ cần không quá đáng, hắn đều sẽ chiều.
Ăn đòn rồi thì phải biết lấy lòng. Ngu Hoài Ngôn vừa mặc quần vừa nịnh nọt ríu rít kể với hắn chuyện vừa mới tìm được một quán ăn siêu ngon, bảo lát cùng đi ăn.
Cậu còn đang nói khí thế hừng hực thì một giọng nam bất ngờ chen vào, giọng rất phấn khích: “Thừa Sam?”
Ngu Hoài Ngôn quay đầu nhìn, không nhớ ra là ai. Dù sao bên cạnh anh cậu lúc nào cũng đông người, nhớ làm gì cho mệt.
Cậu còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang, mặt méo xệch.
Nhưng người kia thì nhớ cậu, còn như thân quen lắm, trêu: “Lại bị anh mắng cho tơi bời hả?”
Nói rồi đi đến bên cạnh Ngu Thừa Sam, tay khoác vai hắn. Nhìn cái hành động sỗ sàng này, Ngu Hoài Ngôn suýt chút nữa tức nổ phổi. Nhưng vì anh trai không phản ứng, nên cậu chỉ có thể nghẹn trong lòng.
Lực đạp dưới chân tăng thêm hai phần.
Người kia vẫn thao thao bất tuyệt, một lúc thì tỏ ra thương cảm kiểu: “Thằng bé lớn như vậy rồi mà còn dùng cách xử phạt thể xác, không nên chút nào.” Một lúc lại ra vẻ đạo đức: “Ngu Hoài Ngôn nên nghe lời hơn, đừng khiến anh mệt mỏi.”
Ngu Hoài Ngôn muốn trợn mắt ngược: “Anh tôi đánh tôi vì anh ấy thương tôi, liên quan gì tới ông?”
May mà lần này Ngu Thừa Sam cũng có phản ứng, hắn lạnh lùng: “Cậu đang vượt giới hạn đấy.”
Một câu nói làm người kia nghẹn họng, câm luôn. Ngu Hoài Ngôn cười trộm trong bụng.
Hai người họ rõ ràng có hẹn gì đó, hoặc là giao kèo, tóm lại hôm nay Ngu Thừa Sam không thể đưa hắn đi ăn. Nhưng để bù lại, tối nay hắn sẽ ngủ cùng Ngu Hoài Ngôn.
Ngủ chung! Từ khi tám tuổi chia giường, Ngu Hoài Ngôn chưa từng ngủ cùng anh trai lần nào nữa. Bây giờ được ngủ cùng, cậu quên luôn vụ bị cho leo cây, vui vẻ tiễn hai người họ rời đi, vui như được phát lì xì.
---
Trên xe, Ngu Thừa Sam xé miếng dán cách ly tin tức tố của Hứa Tư. Mùi cam thảo đậm đặc tràn ngập, hắn cau mày, chờ cho cơn ù tai dịu đi.
Hắn mắc chứng “khát tin tức tố” – một bệnh hiếm, cần dựa vào Alpha có tin tức tố tương thích để giảm triệu chứng. Từ nãy đến giờ vẫn ù tai không dứt, cuối cùng khi ngửi được tin tức tố của Alpha thì đỡ hơn một chút.
Thể chất hắn đặc biệt, tin tức tố của Alpha thông thường không có tác dụng. Hứa Tư là một trong số ít Alpha có tin tức tố khiến hắn dịu đi, dù chỉ là chút ít, phần còn lại phải tự nghỉ ngơi lấy.
Hứa Tư nhìn nam nhân đang nhắm mắt cạnh mình mà thất thần. Bình thường chỉ dám ngắm hắn qua tin tức, giờ người thật ngồi ngay cạnh. Nhìn vẻ tiều tụy, mệt mỏi của Ngu Thừa Sam, trong lòng Hứa Tư thấy vô cùng thỏa mãn. Nếu được ở bên Omega này, dù chỉ là hôn một cái, vuốt ve một chút thôi, lúc khoe với bạn bè thì mặt mũi nở nang biết bao!
Nhìn sườn mặt trắng trẻo, dịu dàng, Hứa Tư bỗng thấy Ngu Thừa Sam cũng chẳng khác gì những Omega khác – có gương mặt đẹp, không sắc bén, không mạnh mẽ, lúc nhắm mắt nghỉ ngơi trông còn dịu dàng hơn.
Ngu Thừa Sam mở mắt: “Cậu muốn làm gì?”
Ánh mắt hắn sắc như dao khiến Hứa Tư giật bắn. Khi nhận ra tay mình đang đặt trên eo hắn thì đã quá muộn. Dù sao cũng đến nước này, Hứa Tư đánh liều cúi xuống định hôn.
Hắn là Alpha, Ngu Thừa Sam là Omega, một A một O chung xe, mà giờ tin tức tố Alpha tràn ngập cả xe, Hứa Tư càng thêm tự tin.
Mùi tin tức tố ban đầu nhạt dần, bắt đầu biến chất mang theo ý đồ chiếm đoạt, dồn ép lên người Ngu Thừa Sam. Nếu không phải người yêu, thì hành vi này có thể bị coi là cưỡng bức.
Ngu Thừa Sam cau mày, tâm trạng vừa dịu đi chút giờ lại tụt dốc. Mất một người có tác dụng chữa bệnh với hắn đã là thiệt hại lớn, giờ còn gặp phải cái loại không biết lễ phép này.
Hắn từng gặp chuyện kiểu này nhiều rồi. Rõ ràng hợp đồng ghi rõ chỉ là hỗ trợ y tế, thế mà cứ có Alpha nghĩ mình là tình nhân, lấn tới.
Hắn là Omega cấp S, tin tức tố của mấy Alpha hạng thường chẳng xi nhê gì với hắn.
Quá chán ghét, Ngu Thừa Sam bảo anh ta cút, rồi tự lái xe về Lam Kình Loan. Dạo gần đây Ngu Hoài Ngôn đang vào kỳ phân hóa, nửa đêm thường sốt, nên hắn quyết định ngủ cùng cậu.
Về đến nhà, Ngu Hoài Ngôn còn chưa ngủ, đang nằm trên ghế sofa chơi điện thoại.
“Ủa? Sao nay anh về sớm vậy?”
Ngu Thừa Sam cởi áo vest, treo lên kệ, “Đã ăn chưa?”
Ngu Hoài Ngôn lắc đầu. Hắn bảo cậu gọi cơm hộp của quán ăn cậu nói lúc nãy.
Ngu Hoài Ngôn lập tức vui như mở hội.
Điện thoại còn sáng, Ngu Thừa Sam hỏi cậu đang chơi gì.
“À, đang tám với người yêu trên mạng của em đó.” Cậu khoe ngay.
Đừng thấy Ngu Hoài Ngôn trước mặt anh trai thì rụt rè, chứ thật ra cậu là tay chơi tình trường đấy. Từ nhỏ đến lớn crush vài chục cái, có mối ba hôm, có mối bốn năm, nhưng dù là kiểu nào cũng không chơi dai bằng khả năng kiếm tiền của anh trai.
Gần đây cậu thích yêu qua mạng.
“Đừng đùa giỡn tình cảm người ta.” Ngu Thừa Sam nhắc nhở.
“Yêu qua mạng mà ai thật lòng hả anh. Đây này, em gửi cho hắn một tấm tự sướng, hắn gửi lại em ảnh hồi bé còn mặc bỉm! Người đâu mà quê độ!”
Cậu thở hồng hộc, giơ điện thoại ra cho anh trai xem. Ngu Thừa Sam vừa nhìn đã đứng hình.
Trên ảnh có hai đứa nhóc trần như nhộng, một đứa cỡ hai ba tuổi, một đứa vẫn còn bận tã. Hắn nhìn chằm chằm vào cái đứa lớn hơn, bên hông có một cái bớt trông rất quen – giống y như cái hình lão thầy bói từng cho hắn xem.
Ký ức của Ngu Thừa Sam rất tốt. Hắn nhớ rõ lão thầy bói mặc áo dài, râu ria tua tủa, ngồi bấm tay, mở iPad đời mới, vẽ ra một hình kỳ quái rồi bảo: “Người có cái bớt như vậy có thể chữa bệnh cho cậu.”
Hồi đó hắn không tin. Mấy tỷ người trên đời, thầy bói có nói nhảm thì cùng lắm là mình xui. Nhưng giờ thấy bớt giống y chang, hắn cũng không tin vào sự trùng hợp nữa. Hắn chỉ nghĩ chắc đạo sĩ kia theo nghề đa cấp, giả vờ thành đối tượng yêu đương của Ngu Hoài Ngôn rồi gửi ảnh lừa đảo.
Dù thế hắn cũng chẳng buồn truy cứu. Hắn hỏi Ngu Hoài Ngôn: “Người trong ảnh là ai?”
“Người yêu em đó.” Cậu nói.
Thế là dễ rồi. Với năng lực của hắn, tra ra người yêu online của em trai dễ như trở bàn tay. Hắn đưa ảnh cho thư ký, nhanh chóng tìm được thông tin của Đan Lâm Chước. Hắn nhìn tấm ảnh học sinh, tóc tai rũ rượi, mặt mũi che quá nửa mà trầm ngâm không nói gì.
Không trách được, dáng vẻ tự ti như vậy thì ai mà dám công khai ảnh.
Hắn nhìn tiếp bảng điểm – toán 150, tiếng Anh 20.
Giới tính: Nam. Phân loại: D cấp Alpha.
Cạn lời ba lần, Ngu Thừa Sam thấy nên tìm đạo sĩ kia hỏi lại. Nhưng trước hết, hắn muốn gặp tận mặt cái người được cho là “cứu rỗi đời hắn”.
Đã không còn kiên nhẫn chờ đợi, Ngu Thừa Sam ra lệnh cho vệ sĩ lập tức đưa người tới, tiền bạc không thành vấn đề.
Nhưng thư ký hiểu lầm ý, họ trực tiếp bắt cóc người về, còn choáng luôn.
Ban đầu hắn định thả về, nhưng lại vô tình ngửi thấy tin tức tố của Đan Lâm Chước. Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng. Những năm tháng bị ù tai hành hạ, mọi nếp nhăn lo âu trong lòng hắn đều được vuốt phẳng.
Hắn xé miếng dán cách ly tin tức tố của Đan Lâm Chước, tham lam hít hà mùi hương khiến hắn nghiện – như kiểu anh túc, vừa gây nghiện vừa nguy hiểm.
Cho đến khi Alpha tỉnh dậy.