Ngu Thừa Sam mới biết thì ra Đan Lâm Chước vẫn đang trong giai đoạn phát dục của tuyến thể, cơ thể còn tương đương với một Alpha vị thành niên.
Trong văn phòng tổng giám đốc rộng rãi nhìn ra đại sảnh, bác sĩ Tống đang nhìn Ngu Thừa Sam với ánh mắt đầy trách móc. Hắn thì chỉ lặng thinh nhìn tờ giấy kết quả khám sức khoẻ của Đan Lâm Chước. Tuy bác sĩ Tống không nói gì, nhưng ánh mắt như chứa cả ngàn lời muốn nói. Ngu Thừa Sam hiếm khi cảm thấy chột dạ, đưa tay gãi mũi.
“Cái tuyến thể non nớt kia mà chịu thêm một lần tổn thương nữa là không gượng nổi đâu, Tổng giám đốc Ngu.” Bác sĩ Tống đẩy kính mắt, mặt tỉnh bơ mà nói.
“Lần này là tôi suy nghĩ chưa chu đáo. Sẽ không có lần sau nữa.” Ngu Thừa Sam cam đoan với bác sĩ Tống rằng sẽ tạm ngưng hiệp ước với Đan Lâm Chước trong thời gian này.
Hôm sau, Đan Lâm Chước quay lại trường học. Đang đi ăn trưa thì cậu nhận được cuộc gọi của Ngu Thừa Sam. Lúc ấy cậu đang một mình đi dọc con đường đầy hương hoa trong khuôn viên, điện thoại vang lên giọng đều đều của hắn: “Đã nhận được cơm dinh dưỡng chưa?”
Hôm qua Ngu Thừa Sam đã nói sẽ cho đầu bếp canh giờ trường học để giao cơm tận tay. Đan Lâm Chước lập tức đi về phía cổng, quả nhiên thấy một người đàn ông đang cầm hộp giữ nhiệt đứng ở đó. Cậu nhận lấy hộp cơm, cảm ơn rồi trả lời trong điện thoại: “Đã nhận được.”
Ngu Thừa Sam cười nhẹ: “Vậy là tốt rồi. Đầu bếp này nấu ăn khá lắm, Hoài Ngôn rất mê. Tôi nghĩ tuổi tác cậu với nó cũng ngang nhau, khẩu vị chắc cũng không khác mấy.”
Đan Lâm Chước nhẹ giọng đáp lại: “Cảm ơn ngài Ngu. Tôi sẽ ăn hết.”
Hai người cũng chẳng nói thêm gì, Ngu Thừa Sam trò chuyện vài câu rồi nhanh chóng đi vào chuyện chính: “Hiệp ước tạm thời dừng lại một thời gian, chờ cậu hồi phục xong rồi tiếp tục.”
Đan Lâm Chước hỏi: “Nhưng mà ngài không khoẻ...”
“Không vội.” Giọng Ngu Thừa Sam hiếm khi dịu dàng như vậy, “Trước khi gặp cậu chẳng phải tôi vẫn sống tốt đấy sao?”
Đan Lâm Chước mím môi: “Vâng.” Rồi cúp máy.
Về lại lớp học thì không còn ai, cậu đặt hộp cơm nặng trịch lên bàn, mở nắp ra, từng món ăn bày ra ngăn nắp: bò xào hành tây, canh gà hầm hải sâm, cháo kê tôm bóc vỏ, rau xào. Cậu cầm đũa lên, nhưng lại hơi ngập ngừng.
Nếu cậu là Ngu Thừa Sam, chắc chắn sẽ không hài lòng. Dù gì cũng chẳng ai thích làm chuyện lỗ vốn, huống chi Ngu Thừa Sam lại là một thương nhân. Hắn đồng ý giúp cậu thi đại học, còn cung cấp nguyên liệu tốt để nấu cơm dinh dưỡng, thế nhưng cậu thì sao? Ngay cả nhu cầu cơ bản về tin tức tố của hắn cũng không đáp ứng nổi.
Alpha bình thường, phóng thích tin tức tố cả đêm cũng chẳng sao, thậm chí còn có thể liên tục phóng thích 5–7 ngày, mà mật độ vẫn giữ được ổn định. Lúc trước khi ký hiệp ước, chắc chắn Ngu Thừa Sam nghĩ cậu là Alpha đã trưởng thành, tuy không phải cố ý, nhưng việc Đan Lâm Chước không chủ động nói rằng tuyến thể của mình chưa phát dục hoàn toàn, cũng chẳng khác gì đang đánh lừa hắn giúp mình.
Vậy mà giờ Ngu Thừa Sam đã biết sự thật rồi, lại chẳng hề nổi giận, ít nhất thì qua điện thoại cũng không thấy, còn an ủi cậu, dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt, cũng không đề cập đến chuyện hủy hiệp ước.
Đan Lâm Chước có nguyên tắc của riêng mình. Cậu không muốn nhận những thứ không thuộc về mình. Cậu muốn mọi thứ phải xứng đáng với công sức, phải đường đường chính chính. Dù quan hệ hiệp ước có theo nhu cầu đi nữa, dù thân phận hai người cách xa như trời với đất – một người là thương nhân lên báo mỗi ngày, một người là học sinh vô danh – thì cậu cũng vẫn muốn có sự bình đẳng. Vậy nên cậu cần nhanh chóng hồi phục, chăm sóc cơ thể, để có thể cung cấp tin tức tố cho Ngu Thừa Sam.
---
Trong gần nửa tháng không liên lạc với Ngu Thừa Sam, mỗi sáng Đan Lâm Chước đều dậy lúc 6 giờ để chạy bộ. Cậu còn mua một bộ tạ tay để trong nhà, vừa làm bài tập vừa tập tay, squat, hít đất, gập bụng – mỗi thứ năm hiệp, mỗi hiệp một trăm cái.
Sáng nào trời mới vừa hửng, bụng cá trắng ló ra nơi chân trời, là Đan Lâm Chước bắt đầu buổi tập thể dục.
Cậu chạy từ khu chung cư, theo con đường ngoằn ngoèo ven sông, đi qua công viên xanh rì, rồi xuyên qua khu phố mua sắm còn chưa thức giấc. Cả hành trình khoảng sáu bảy cây số.
Lúc đầu chạy đúng là thử thách thật sự, mới chạy vài bước mà chân nặng như đeo đá, cơ bắp đau nhừ như thể cơ thể đang gào thét phản đối “tra tấn bất ngờ”. Nhưng Đan Lâm Chước cắn răng chịu đựng, ngày qua ngày, cơ thể dần thích nghi. Ban đầu mất cả tiếng mới lê lết xong quãng đường, về sau chỉ cần bốn mươi, năm mươi phút là chạy xong ngon lành, còn chẳng thở dốc.
Mỗi ngày sau khi dạy kèm xong, nghỉ ngơi một chút là cậu bắt đầu tập luyện. Vừa làm bài tập, một tay cầm bút, một tay cầm tạ, siết cơ nhẹ nhàng từng chút một, khiến ba mẹ sợ hết hồn, cứ lo cậu lỡ tay đè gãy chân.
Đan Tụng Tuyết ban đầu cũng ham hố luyện cùng, nhưng mới hít đất chưa được 20 cái đã mệt bở hơi tai, vội vàng giơ tay đầu hàng. Hắn ôm bao khoai tây vị chanh thật to, vừa nhai vừa nghi ngờ hỏi: “Hai, có phải đang yêu không? Sao đột nhiên tập thể hình thế?”
Đan Lâm Chước bơ luôn em trai, vén tóc mái sang bên, cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo ba lỗ trắng, hai tay chống đất hít đất đều đều, từng nhịp một lên xuống, nhịp thở nhẹ nhàng, gân xanh nổi trên cánh tay. Cậu bình thản đáp: “Không có. Thấy cơ thể yếu quá nên muốn rèn luyện.”
“Vậy sao không đợi thi đại học xong rồi luyện?”
Một giọt mồ hôi lăn từ trán xuống thái dương. Bắp tay cậu đã bắt đầu có đường nét. Đan Lâm Chước hờ hững đáp: “Muốn luyện thì luyện, cần gì chờ đúng thời điểm.”
Đan Tụng Tuyết lẩm bẩm: “Thật không hiểu nổi đám Alpha các người…”
---
Ngày hôm sau là thứ Bảy, Đan Lâm Chước đến bệnh viện, đã đặt lịch trước để kiểm tra tuyến thể. Lúc dạy kèm, Ngu Hoài Ngôn có nói anh trai mình đang đi công tác nước ngoài nên cậu cũng không báo trước cho Ngu Thừa Sam.
Lấy được kết quả kiểm tra, bác sĩ nói quá trình phân hóa sẽ khiến tuyến thể phát triển nhanh, hơn nữa nhờ luyện tập và bổ sung dinh dưỡng đúng cách, tuyến thể của Đan Lâm Chước đã gần như phát dục hoàn chỉnh, có thể kiểm soát việc phóng thích tin tức tố.
Cậu chụp kết quả gửi cho Ngu Thừa Sam, nhìn màn hình chờ một lúc lâu mà không thấy hồi âm, liền cất điện thoại rồi vào thư viện học tiếp.
Thư viện ngày cuối tuần đông kín người, vậy mà Đan Lâm Chước lại bắt gặp Ngu Hoài Ngôn ngồi ở một góc.
Xung quanh không còn chỗ trống, nhìn một vòng thì thấy bên cạnh Ngu Hoài Ngôn có chỗ ngồi. Cậu thật ra cũng không muốn ngồi với cái người lắm lời này, nhưng có vẻ chẳng còn lựa chọn nào khác.
Và đúng như lo sợ, Đan Lâm Chước vừa ngồi xuống là bị làm phiền. Ngu Hoài Ngôn thấy cậu thì hớn hở như gặp người thân: “Thầy à, anh thường đến thư viện à? Tôi lần đầu đến đã gặp anh, đúng là có duyên ghê!”
“Anh làm sao mà đọc được bốn năm tiếng liên tục vậy? Tôi đọc một tiếng là đã muốn gục rồi.”
Thấy Đan Lâm Chước không thèm đáp, hắn lại tiếp tục lải nhải: “Thầy à, anh là Alpha đúng không? Tôi sắp phân hoá rồi, ngửi thấy được mùi tin tức tố nè, bác sĩ bảo chắc tôi cũng là Alpha. Tôi cầu nguyện được phân hoá thành cấp S á, như vậy về sau người ta vừa thấy Ngu gia tụi tôi —— ha, hai cấp S! Quá ngầu luôn đó trời!” Nói rồi cười hì hì, quay sang hỏi: “Anh là cấp mấy vậy?”
Đan Lâm Chước lật sách, bình thản trả lời: “Cấp S.”
“Anh đùa à?!” Ngu Hoài Ngôn giật bắn người, hét toáng lên.
Đan Lâm Chước đặt sách xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngu Hoài Ngôn, cậu có biết đây là thư viện thì cần phải giữ yên lặng không?”
Không hiểu sao, Ngu Hoài Ngôn cảm thấy cậu rất có khí thế. Rõ ràng chỉ là một con mọt sách trói gà không chặt, mà tự dưng lại khiến hắn thấy áp lực. Thư viện đông người, ai cũng im lặng, bắt đầu có người liếc nhìn hắn với ánh mắt khó chịu, thế là Ngu Hoài Ngôn vội im bặt.
Cuối cùng được yên tĩnh. Đan Lâm Chước cúi đầu đọc sách hồi lâu thì điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Ngu Thừa Sam:
"Ngày mai có thời gian không? Đến chung cư của tôi."
Cậu còn chưa kịp trả lời thì tin nhắn tiếp theo đã đến:
"Đầu tôi đau lắm, rất muốn gặp cậu."