Diệp Trục Khê nhận chén trà, trong đó có một lá trà nhỏ trôi nổi trên mặt nước va vào thành chén tạo nên những gợn sóng nhỏ. Nàng tập trung tinh thần nhìn một lát, nhấp vài ngụm, cảm nhận hương trà thanh đạm giữa môi răng.

Hôm nay là nàng muốn đến quán trà nghe kể chuyện, cũng là nàng chưa nghe được bao lâu đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Hắn đúng là có kiên nhẫn, còn đợi nàng ngủ dậy.

Diệp Trục Khê đặt chén trà đã cạn xuống, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần để nghe kể chuyện tiếp.

Các vị khách uống trà ngày càng hứng thú với câu chuyện mà người kể đang nói, họ không ngừng hỏi ông ta: "Vậy sau khi vị hoàng đế đó hủy đi Mặc Lệnh thì sao không giết hết bọn họ để diệt trừ hậu họa vĩnh viễn, mà lại để họ rời đi, không sợ thả hổ về rừng à?"

Từ xưa đến nay đế vương đa phần vô tình, đâu phải không có người làm chuyện qua cầu rút ván, nếu không nhẫn tâm độc ác thì rất có thể không ngồi vững được ngai vàng.

Ngai vàng quan trọng, hay đạo nghĩa quan trọng?

"Những chuyện các ngươi có thể nghĩ đến, vị hoàng đế đó cũng đã nghĩ đến, và đã sai người đi làm rồi." Người kể chuyện đổi giọng: "Nhưng thất bại."

Ông ta gập quạt, trầm tư suy nghĩ.

"Ngàn năm trước, người sáng lập Mặc Lâu từng hạ lệnh nếu người nắm giữ Mặc Lệnh làm chuyện “vắt chanh bỏ vỏ”, thì Mặc Quân có thể bất chấp thủ đoạn phản công giết ngược lại. Họ vì Mặc Lệnh mà bán mạng cho người ta, nhưng sẽ không dung thứ cho sự phản bội, hay ngồi chờ chết."

Nói được nửa chừng, ánh mắt người kể chuyện đụng phải Diệp Trục Khê. Chỉ thấy bên má nàng có vài vết hằn nhạt, dáng vẻ vừa mới ngủ dậy.

Ông ta không để ý nhiều, lại dời mắt đi.

"Vị hoàng đế dựa vào Mặc Giả mà lên ngôi cuối cùng lại chết dưới tay Mặc Giả, người dẫn đầu họ phản công sau chuyện này trở thành Lâu chủ của Mặc Lâu. Từ ngày đó, nếu không có Mặc Lệnh thì tất cả Mặc Giả đều nghe lệnh Lâu chủ." Người kể chuyện chậm rãi thuật lại.

Diệp Trục Khê nghe rất chăm chú.

Khách uống trà lại hỏi: "Ông chẳng phải nói bọn họ vĩnh viễn sẽ không trung thành với một người sao?"

Người kể chuyện: "Đúng vậy, bất cứ ai tìm được Mặc Lệnh, chỉ cần không nảy sinh lòng muốn hại Mặc Giả thì cũng có thể ra lệnh cho họ giết Lâu chủ."

"Tuy nói Mặc Lệnh đã bị hủy, hẳn là không ai có thể lay chuyển địa vị của Lâu chủ, nhưng không ai có thể trường sinh mãi, Lâu chủ cũng vậy. Cứ cách một thời gian lại có người khác ngồi vào vị trí này. Cho nên lão phu không hề nói sai."

"Chúng tôi sao chưa từng nghe nói đến chuyện này, không phải là ông bịa chuyện lừa chúng tôi chứ?"

Lại một lần nữa bị nghi ngờ, người kể chuyện cũng không tức giận, nụ cười vẫn không giảm mà đối mặt với họ: "Các ngươi chưa từng nghe nói thì không có nghĩa là chưa từng xảy ra. Có rất nhiều khi những gì các ngươi thấy chỉ là có người muốn cho các ngươi thấy, chứ không phải sự thật."

Đa số người trong quán trà vẫn nửa tin nửa ngờ, coi như nghe một chuyện lý thú.

Nhưng có người truy hỏi.

"Tiên sinh, Mặc Lâu bây giờ còn tồn tại không?"

Người kể chuyện lắc đầu nói: "Chuyện này... lão phu cũng không rõ nữa, Mặc Lâu có lẽ đã hoàn toàn biến mất theo dòng lịch sử, hoặc cũng có thể vẫn còn, nhưng lại ẩn giấu quá sâu, quá kỹ, xuất quỷ nhập thần, rất ít người phát hiện tung tích của họ."

Tỳ nữ áo xanh vẫn đứng sau lưng Diệp Trục Khê bước tới, hạ thấp giọng nhắc nhở nàng: "Cô nương, cô gia, nô tỳ thấy trời hình như sắp mưa rồi, chúng ta có nên về phủ sớm không ạ?"

Nàng ấy là nha hoàn hồi môn của Diệp Trục Khê, quen gọi Diệp Trục Khê là cô nương, gọi Trương Hành Chỉ là cô gia, không giống như hạ nhân Trương gia gọi họ là thiếu phu nhân và thiếu chủ.

"Ta muốn ở lại thêm một lát." Diệp Trục Khê nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù nàng đã chết hai lần, hội chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội vẫn chưa biến mất. Chỉ là nàng sống lâu như vậy ít nhiều cũng học được cách che giấu.

Trương Hành Chỉ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ theo: "Vậy thì ở lại thêm một lát đi."

Tỳ nữ áo xanh nghe câu trả lời của họ thì lui về phía sau. Tỳ nữ áo tím vẫn đứng yên sau lưng Diệp Trục Khê từ đầu đến cuối thấy vậy thì lẩm bẩm: "Cô nương và cô gia đâu cần tỷ nhắc, tỷ tưởng chỉ mình tỷ phát hiện trời sắp mưa à."

Tỳ nữ áo xanh không nói gì nữa, mặt không cảm xúc nhìn người muội muội giống mình như đúc. Muội muội bĩu môi, hừ một tiếng.

Trời dần tối, giống như sắp có gió thổi mưa đổ.

Người kể chuyện lại nhấc cây gỗ đập mạnh một cái: "Hôm nay nói đến đây thôi, quý vị thính quan ngày khác hãy đến lại." Nói xong, ông ta cúi người nhặt bạc dưới đất lui vào phía sau màn.

Khi xuống đài, người kể chuyện trượt chân một cái, không kiểm soát được được mà ngã xuống.

"Cẩn thận." Một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, xuyên qua tay áo vững vàng đỡ lấy ông ta. Người kể chuyện theo bản năng nhìn về phía người đã ra tay tương trợ mình.

"Đa... đa tạ cô nương."

Diệp Trục Khê khẽ mỉm cười với ông ta, đôi mắt cong thành hình vòng cung nhỏ: "Ngài không sao chứ?"

Giọng điệu nói của nàng  rất ôn hòa, âm thanh trong trẻo êm tai, khiến người ta không khỏi nảy sinh lòng hảo cảm, buông bỏ phòng bị với nàng. Người kể chuyện cũng mỉm cười với nàng, nói lời cảm tạ: "Nhờ có cô nương, nếu không cái bộ xương già này của lão phu e rằng phải tan tành rồi."

Diệp Trục Khê buông ông ta ra: "Sau này ngài đi đứng cẩn thận hơn chút."

Ông ta "ừm" một tiếng rồi rời đi.

Không lâu sau khi người kể chuyện rời đi, Diệp Trục Khê cũng muốn rời khỏi quán trà. Trương Hành Chỉ đứng dậy, theo thói quen đưa tay ra nắm lấy tay nàng. Nàng lại như bị điện giật, đầu ngón tay tê dại, vô thức nắm chặt tay hắn, mười ngón đan vào nhau, trông có vẻ rất ân ái.

Từ khi trọng sinh đến nay, nàng chạm vào hắn thì sẽ cảm thấy dễ chịu, rồi lại càng muốn đến gần hắn hơn.

Trong đầu nàng đôi khi thậm chí còn vô thức hiện lên những cảnh tượng họ sinh hoạt vợ chồng ở trong tân phòng, ví dụ như lúc này, những hình ảnh sống động nối tiếp nhau đến, rõ ràng họ chưa từng làm những tư thế này.

Điều này khiến Diệp Trục Khê cảm thấy như mình đã bị ràng buộc bởi một cuốn sổ tay hạn chế toàn nội dung sắc tình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play