Mùa hạ năm Vĩnh An thứ mười hai, đại hạn hán hiếm thấy trăm năm mới xuất hiện một lần. Không lâu sau, xác chết chất thành núi, ôn dịch bùng phát khắp nơi, dân chúng lầm than. Có người nổi dậy khởi nghĩa nhưng nhanh chóng bị triều đình phái binh đến trấn áp.

Kinh thành lúc này lại là một mảnh thái bình, đình đài lầu gác sừng sững, xe ngựa tấp nập nơi phố xá, bốn bề đều là tiếng người huyên náo, hết thảy đều hiện ra dáng vẻ thái bình hưng thịnh.

Một tiếng vỗ bàn vang lên, một người cất tiếng hỏi đầy khí phách: “Các vị từng nghe nói đến Mặc Lâu chưa?”

Gió từ cửa sổ bốn phía quán trà thổi vào làm lay động những chiếc chuông trước cửa lớn, cũng làm lay động chiếc áo dài màu xám tro của người kể chuyện, vải áo gợn lên từng đợt sóng. Tay người đó cầm quạt giấy, hơi cúi người, mặt hướng về phía khán giả dưới đài.

Người đàn ông ngồi gần người kể chuyện hơn “chậc” một tiếng, vừa cắn hạt dưa vừa thờ ơ nói: “Mặc Lâu? Cái tên này nghe có vẻ thanh nhã đấy, chẳng lẽ là hiệu sách mới mở ở kinh thành?”

Người kể chuyện mở quạt giấy, nhìn người đàn ông đó, cười phản bác: “Không phải, không phải.”

Các khách uống trà khác ở dưới đài bị gợi hứng thú, liên tiếp ném bạc lên đài: “Ông đừng có úp úp mở mở nữa, Mặc Lâu này rốt cuộc là thứ gì?”

Người kể chuyện tuy không nhìn số bạc được thưởng, nhưng cũng không úp mở nữa, giải thích rằng: “Mặc Lâu là tổ chức sát thủ đã có từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, đến nay đã hơn ngàn năm lịch sử, những người làm việc dưới trướng Mặc Lâu được gọi là Mặc Giả.”

Mọi người nghe vậy bèn châu đầu vào xì xào bàn tán.

Người kể chuyện quan sát phản ứng của họ, rồi tiếp lời: “Mặc Giả rải khắp thiên hạ, xưa nay vẫn là “nhận tiền người ta, thay người ta đoạt mạng người”.”

Ông ta ngừng lại một chút, ánh mắt thoáng qua vẻ hoảng hốt: “Truyền thuyết kể rằng, nếu có được Mặc Lệnh, không cần một xu là có thể hiệu triệu hàng vạn Mặc Giả, lập thành Mặc Quân, bọn họ sẽ nghe lệnh ngươi vô điều kiện.”

“Thật sao?”

Người kể chuyện không để ý người hỏi, tự mình nói: “Trong lịch sử từng có một vị hoàng tử không được sủng ái đoạt được Mặc Lệnh, cuối cùng nhờ vật này mà đoạt vị thành công, lên ngôi hoàng đế.”

Ông ta nói là một vị hoàng đế nào đó trong lịch sử, không phải bàn luận xằng bậy về các vị hoàng đế từ khi khai quốc đến nay, càng không phải bàn luận xằng bậy về đương kim hoàng thượng, không sợ bị quan phủ bắt đi.

Nói đến đoạn này, quán trà càng thêm ồn ào.

Hoàng đế có được Mặc Lệnh có thể dùng để củng cố địa vị của mình, cai trị giang sơn. Nếu người khác có được Mặc Lệnh thì sao, khó mà đảm bảo đối phương sẽ không nảy sinh lòng mưu triều soán vị.

Người kể chuyện đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng các khách trà: “Vị hoàng đế này lo lắng sau khi mình qua đời mà hậu duệ bất tài không giữ được Mặc Lệnh, rơi vào tay kẻ khác gây nguy hiểm cho giang sơn, nên bèn hủy đi Mặc Lệnh.”

“Mặc Lệnh bị hủy, đội Mặc Quân do các Mặc Giả hợp thành này có số phận ra sao?”

Người kể chuyện nói ngắn gọn: “Mặc Lệnh hiện, Mặc Quân xuất, Mặc Lệnh hủy, Mặc Quân tan, họ đều trở về cuộc sống đời thường. Ngày thường bọn họ giống như dân chúng bình thường, dù sống cạnh ngươi thì ngươi cũng khó lòng nhận ra đối phương là Mặc Giả.”

“Vì sao không thu nạp bọn họ thành quân đội thông thường, vĩnh viễn phục vụ cho triều đình?”

Chòm râu dê của người kể chuyện thỉnh thoảng khẽ động theo làn gió thổi, ông ta không để ý đến râu, mà cất cao giọng nói: “Không được, Mặc Quân lúc đó chỉ nhận Mặc Lệnh. Nói cách khác, Mặc Quân sẽ không vĩnh viễn trung thành với triều đình, cũng sẽ không vĩnh viễn trung thành với một người nào cả.”

Gió bên ngoài quán trà càng lúc càng lớn, giọng nói đột nhiên lớn hơn của người kể chuyện cùng với tiếng chuông reo không ngớt lọt vào tai Diệp Trục Khê đang nằm ngủ trên chiếc bàn gỗ tựa bên tường.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, tay chống cằm, ánh mắt lộ vẻ mơ màng khi vừa tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn người kể chuyện trên đài.

Sau khi nhìn một cái, Diệp Trục Khê bỗng cảm thấy một ánh mắt từ bên cạnh nhìn sang.

Nàng quay đầu nhìn đối phương.

Khuôn mặt người đàn ông hiện vào mắt nàng. Tóc đen buộc ngọc quan, thân hình có xương cốt đẹp đẽ, mày mắt như vẽ.

Người này đối với nàng quá đỗi quen thuộc, dù sao hắn chính là phu quân mà nàng ngày ngày đêm đêm đều đối mặt.

Trương Hành Chỉ.

Ánh mắt nàng dịch xuống, chiếc áo bào cổ tròn màu xanh nhạt của hắn sạch sẽ gọn gàng, đai lưng bên tay áo đính ngọc vàng, dải tua rua đỏ ở cuối theo làn gió lay động lướt qua đùi. Nhìn trang phục này liền biết hắn là con cháu thế gia được nuôi dưỡng cẩn thận trong gia đình quyền quý.

Điều đáng tiếc duy nhất là ngón út tay phải của hắn bị cụt, chỉ còn bốn ngón, miệng vết thương cụt không đều, vết sẹo xấu xí. Trước khi họ thành hôn, hắn đã bị cụt ngón đó rồi.

Nghe nói là do lúc nhỏ không cẩn thận nên bị vậy.

Nàng nhìn nhìn, suy nghĩ của Diệp Trục Khê không biết trôi dạt đến đâu rồi. Thực ra nàng không phải người của triều đại này, nàng là người xuyên không đến.

Ở hiện đại, nàng khi mới mười mấy tuổi đã bị chẩn đoán mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội, thường xuyên làm những chuyện mà người xung quanh không thể hiểu được. Chỉ có mẹ nàng không từ bỏ nàng, kiên trì ở bên cạnh nàng, học cách nói chuyện với nàng từ bác sĩ tâm lý.

Nhưng có lẽ mẹ nàng lao lực quá độ nên lâm bệnh, rồi chưa đầy một năm thì bệnh chết.

Cha nàng đổ lỗi cái chết của mẹ lên đầu nàng, cho rằng đáng lẽ không nên sinh ra một sao chổi như nàng. Một đêm nọ, ông lái xe chở nàng đâm vào hàng rào bên đường, mang nàng cùng chết.

Vừa mở mắt ra, Diệp Trục Khê đã xuyên không.

Nàng xuyên không thành một đứa bé vừa mới sinh, chỉ biết khóc oe oe khản cả giọng. Cha mẹ mới của nàng đều là những người có thân phận địa vị tương đối ở kinh thành, họ cực kỳ yêu thương nàng. Bất hạnh là lúc nàng vài tuổi lại thất lạc gia đình, trưởng thành rồi mới được tìm về.

Sau này nàng vâng mệnh cha mẹ, qua lời mối mai cùng Trương Hành Chỉ thành hôn. Thành hôn chưa được mấy năm, nàng bỏ mạng dưới một mũi tên không rõ nguồn gốc.

Chẳng ngờ nàng lại trọng sinh vào một tháng trước, trọng sinh vào một năm sau khi họ thành hôn.

Ban đầu Diệp Trục Khê cũng không dám tin, mãi sau này mới dần dần chấp nhận sự thật mình sau khi chết đã xuyên không đến triều đại này, sống hơn hai mươi năm rồi lại chết, rồi lại trọng sinh.

Tính ra nàng đã chết hai lần rồi.

Hung thủ lần thứ nhất là cha kiếp hiện đại của nàng, hung thủ lần thứ hai nàng vẫn chưa biết là ai. Diệp Trục Khê vô thức đặt tay lên lồng ngực đang khẽ phập phồng theo hơi thở.

Đến giờ nàng vẫn nhớ rất rõ cảm giác đau nhói khi mũi tên lạnh lẽo xuyên qua da thịt, đâm vào thân thể, xuyên qua trái tim nàng.

Trên mũi tên còn có độc, vào cơ thể là chết ngay. Rốt cuộc là ai đã giết nàng? Diệp Trục Khê thất thần nghĩ.

Trương Hành Chỉ thấy Diệp Trục Khê tỉnh giấc thì nâng tay cầm ấm trà rót một chén trà đưa cho nàng, dịu dàng nói: "Nàng tỉnh rồi, uống chén trà trước đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play