Diệp Trục Khê sau khi trọng sinh hình như đã bị ràng buộc bởi sổ tay người lớn. Nàng phát hiện chỉ cần tiếp xúc với phu quân kiếp trước là Trương Hành Chỉ thì nàng sẽ cảm thấy dễ chịu. Thêm nữa mỗi khi nàng đến gần hắn, nàng sẽ không tự chủ mà muốn chạm vào hắn, muốn hôn hắn, muốn có tiếp xúc thân mật hơn với hắn, trong đầu đôi khi còn hiện lên những hình ảnh nam nữ thân mật. Lần đầu là ở tân phòng của họ, lần thứ hai là trước cửa sổ, lần thứ ba là ở thư phòng, lần thứ tư là...
Kiếp trước Diệp Trục Khê và Trương Hành Chỉ kết hôn không phải vì yêu nhau, mà bởi lời cha mẹ, lời mối mai. Quan trọng nhất là hắn có địa vị cao ở trong triều, danh tiếng cực tốt, ôn nhuận như ngọc, có lòng dạ Bồ Tát, là một mối hôn sự tốt đẹp.
Nay nàng trọng sinh vào một năm sau khi họ thành hôn. Họ vẫn như kiếp trước, trước mặt người ngoài thì biểu hiện ân ái mặn nồng. Khi ở riêng thì hắn vẫn giữ đạo quân tử, đối đãi với nàng cũng dịu dàng chu đáo. Nhưng Diệp Trục Khê biết thực tế giữa họ chẳng có bao nhiêu tình cảm là thật.
Ngay khi Diệp Trục Khê tưởng rằng mọi chuyện đều giống như kiếp trước, nàng lại vô tình lạc vào một nơi. Nơi đó treo đầy tranh vẽ nàng, trên tường viết kín tên nàng, tựa như tràn ngập tình cảm say mê vặn vẹo, vừa điên cuồng vừa quỷ dị. Mà nơi đây lại là trạch viện thuộc quyền sở hữu của Trương Hành Chỉ. Phu quân của nàng hình như có chút bất thường.
Đang lúc Diệp Trục Khê định rời đi, phía sau truyền đến một tiếng mở cửa khẽ khàng, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Trương Hành Chỉ bước vào. Bóng hắn bao trùm lấy nàng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Nàng đều đã thấy hết rồi sao."
Diệp Trục Khê nhìn hắn, trong đầu nàng lại vô cớ hiện lên vài hình ảnh... dường như là việc thân mật kiểu bị trói buộc? Cảnh tượng diễn ra ngay trong căn phòng treo đầy tranh vẽ này.