Những ngày dưỡng thai, nếu dùng hai chữ để miêu tả thì chính là: buồn chán, dùng bốn chữ là: vô cùng buồn chán, còn dùng năm chữ thì phải nói là: buồn chán đến muốn chết.
Mà để không làm phiền đến nàng, ngay cả Nghiệp đại nãi nãi, người trước nay thích đến thăm hỏi nhất, dạo gần đây cũng không mấy xuất hiện, thế nên Lý Thuần Ý lại càng chán hơn.
Con người mà, một khi buồn chán thì rất dễ “làm loạn”.
Lý Thuần Ý thì không đến mức gây chuyện, nàng chỉ âm thầm sai người ra ngoài mang về một con mèo trắng muốt.
Con mèo ấy chẳng phải giống quý hiếm gì, chỉ là một chú mèo trắng bình thường, có đôi mắt màu vàng kim, bộ lông tuyết trắng và chiếc đuôi ngắn cũn. Lý Thuần Ý đặt cho nó một cái tên rất dễ thương: Tuyết Cầu.
Rõ ràng, nàng rất thích con mèo này. Nàng còn cho người làm ổ, làm giá trèo, làm cả chuột vải cho nó chơi.
“Thật sự buồn chán đến thế sao?” Buổi tối, khi Lang Thế Hiên hỏi với vẻ bất lực, nàng liền gật đầu như giã tỏi đáp lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT