Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái năm mới đã kết thúc.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ của Lang Thế Hiên. Từ ngày mai, hắn lại trở thành một nô lệ công việc đúng nghĩa. Để trân trọng ngày nghỉ cuối cùng này, Lang Thế Hiên không đi đâu cả, ở nhà bầu bạn với thê tử cả ngày.
Dưới sự nài nỉ của nàng, hắn đã vẽ cho Lý Thuần Ý một bức tiểu họa. Thật ra vị đại tài tử Lang Thế Hiên nhà ta không chỉ học vấn uyên bác mà tài thư họa cũng không kém, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, một bức tranh mỹ nhân tuyệt sắc đã ra đời long trọng.
Lý Thuần Ý thấy mình trong tranh đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng muốt, nụ cười duyên dáng, thần thái tao nhã phóng khoáng thì vô cùng hài lòng. Nàng lập tức sai người đem tranh đi đóng khung, lại còn tự tay treo vào thư phòng của Lang Thế Hiên, theo lời nàng thì: “Mỗi khi tướng công đọc sách mệt mỏi, chỉ cần ngẩng đầu nhìn tranh của ta là lại hết mệt thôi!”
“Nàng đâu phải linh đan diệu dược gì.” Lang Thế Hiên dường như không muốn thấy ai đó quá đắc ý, nhịn không được mà lên tiếng dội một gáo nước lạnh: “Tự luyến cũng phải có chừng mực chứ!”
Lý Thuần Ý vừa nghe xong liền nhướng mày, sau đó đặt tay lên bụng, bắt đầu làm bộ nhõng nhẽo vừa r*n rỉ vừa uốn éo, dáng vẻ yếu ớt đáng yêu khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lang Thế Hiên: “…” Thôi được rồi, giờ nàng nói gì cũng đúng cả!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT