Đám người bên ngoài vẫn còn ầm ĩ cãi nhau đến mức khi Phương Hà mở cửa cũng chẳng ai phát hiện ra, trái lại, họ còn càng cãi càng lớn tiếng, cứ như thể chỉ cần hét đủ to là có thể dọa cho lũ động vật biến dị quanh khu dân cư bỏ chạy vậy.
“Không muốn thì tìm đứa nào muốn đi, hay là mày định tối nay bị ăn thịt đấy hả? Tuy nói là ngẫu nhiên thật, nhưng mày chắc gì tối nay thoát được?”
“Đúng đấy đúng đấy, đẹp trai như mày thì hy sinh một chút có sao đâu, chờ đến sau này thì—”
Cửa lớn bị Phương Hà đẩy ra két một tiếng.
“Chờ đến sau này thì làm sao?”
Tiếng ồn ào bên ngoài lập tức ngưng bặt như bị ai bóp nghẹt cổ, toàn bộ im phăng phắc, chẳng khác nào vừa bị đông cứng tại chỗ. Phương Hà nhìn bọn họ, thấy vẻ mặt tội lỗi ngượng ngùng thì khẽ nhếch môi, cười nhạt.
“Vừa rồi các người nói ‘hy sinh’ cái gì ấy nhỉ? ‘Chờ đến sau này’ thì định làm gì cơ? Nãy tôi nghe không rõ, có cần nói lại cho tôi nghe kỹ một chút không? Biết đâu tôi vừa ý thì lại đồng ý ở lại cũng nên?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT