Hứa Hoài Khiêm là hạng người đến đâu cũng có thể thích ứng được với mọi hoàn cảnh. Ăn xong bữa sáng, hắn đi một vòng khắp trong ngoài Trần gia.
Tuy hôm qua Trần Liệt Tửu có giới thiệu sơ qua người nhà với hắn, nhưng chỉ là đại khái lướt qua một lượt. Nay nếu đã quyết định sẽ sống ở Trần gia, hắn vẫn nên tìm hiểu kỹ càng một chút thì hơn.
Từ nồi, chén, gáo, bồn đến bàn ăn, lu gạo, thứ gì hắn cũng kiểm kê một lượt, cố gắng nắm rõ trong nhà có những gì.
Lúc hắn làm những việc đó, Vương Uyển Uyển không rời nửa bước, cứ thế theo sát hắn.
Sau khi đại khái đã hiểu rõ tình hình Trần gia có những gì, Hứa Hoài Khiêm xoay người nhìn Vương Uyển Uyển vẫn luôn đi theo mình, cười hỏi nàng:
“Ngươi theo ta làm cái gì?”
“Không có gì.” Vương Uyển Uyển lắc đầu, thấy Hứa Hoài Khiêm đang đưa tay định rót nước từ ấm trà thì mắt tay lanh lẹ đoạt lấy, bưng chén nước đặt trước mặt hắn:
“Nhị ca, mấy chuyện này sau này cứ để ta làm là được rồi.”
Ngàn vạn lần không thể để hắn tự tay động vào, nhỡ đâu làm bị thương, bị va trúng chỗ nào, bệnh tình lại tái phát thì không sống nổi mất!
Hứa Hoài Khiêm liếc nàng một cái, cảm thấy thái độ của Vương Uyển Uyển đối với hắn hơi có gì đó là lạ, nhưng lại không nói rõ được là lạ ở chỗ nào.
Đang suy nghĩ, thì từ ngoài sân, một đoàn người hùng hổ kéo về theo Trần Liệt Tửu đã quay lại.
Không biết cậu lôi đâu về được một đám người, ai nấy đều đẩy xe tay, mặt mũi lấm lem tro đất, kéo theo nào đá phiến, vật liệu gỗ, hòn đất, y như một đội tháo dỡ di dời vừa mới tan tác trở về.
Hứa Hoài Khiêm bưng chén trà ra sân, kinh ngạc hỏi:
“Các ngươi đây là...?”
“Đem cái rương dọn vào trong nhà, những thứ còn lại để ngoài sân là được.” Trần Liệt Tửu chỉ huy người ta dỡ đồ xuống, rồi thuận miệng nói với Hứa Hoài Khiêm một câu chẳng khác gì sét đánh ngang tai:
“Không có gì, ta dỡ nhà ngươi rồi.”
“Đây đều là vật liệu tháo từ nhà ngươi mang về đó.” Trần Liệt Tửu bận từ sáng đến giờ khát khô cả cổ, nói xong liền đi thẳng tới lu nước cạnh nhà bếp, mở nắp lu ra, cầm lấy cái gáo định múc nước uống.
Mí mắt Hứa Hoài Khiêm giật giật, định hỏi cậu không phải nói đi đòi nợ sao, sao lại chạy đến thành nhà buôn vật liệu thế này? Nhưng động tác lại nhanh hơn suy nghĩ, hắn đưa luôn chén trà trong tay còn chưa kịp uống cho Trần Liệt Tửu:
“Uống cái này đi. Nước lã mà uống vô bụng dễ sinh trùng lắm.”
Ở thời đại này không có thuốc trừ sâu hay phân bón hóa học, tuy nước giếng so với nước khoáng hiện đại cũng không thua kém, nhưng những loại trứng giun trứng sán, vi khuẩn mà mắt thường không nhìn thấy được vẫn tồn tại. Nếu uống vào mà sinh bệnh thì ở đây lại chẳng dễ gì chữa trị.
“À, được rồi.” Nghe Hứa Hoài Khiêm nói vậy, Trần Liệt Tửu vội buông cái gáo xuống, nhận lấy chén trà uống cạn một hơi. Khát được giải, cậu mới chép miệng cảm thán:
“Thì ra trong bụng sinh giun là do uống nước lã à?”
Hứa Hoài Khiêm gật đầu: “Ừ.”
Vì công việc, hắn từng nhiều lần xuống nông thôn, cũng từng thấy không ít người dân vùng nghèo vì tiện lợi mà khát nước là uống đại nước giếng nước suối, chẳng mấy ai để ý đến vấn đề vệ sinh. Chỉ cần uống được là xong, kết quả là sinh bệnh hàng loạt.
Về sau bên hắn phải mất công tuyên truyền mãi, nói đến mức gần như rách cổ họng, người ta mới miễn cưỡng nghe chút đỉnh.
“Còn như rau trái cây trồng trong đất ấy,” Hứa Hoài Khiêm lại nói tiếp, “trước khi ăn tốt nhất nên rửa kỹ, có khi dính trứng giun ở mặt ngoài, ăn vào rồi thì đám giun ấy chui vào bụng, cắn ruột gan, hút máu của ngươi đấy.”
Lời hắn nói không chỉ khiến Trần Liệt Tửu ngây ra, mà cả đám hán tử đang ngoài sân khuân đồ cũng bị dọa đến ngơ ngác.
Trong đó có một gã tráng hán đầu óc có vẻ khờ khạo, vừa dỡ đá phiến trên xe xong liền ló đầu vào viện, cười ngây ngô với Hứa Hoài Khiêm:
“Ngươi chính là đại tẩu của chúng ta phải không? Biết cũng nhiều thật.”
Mấy năm trước trong thôn Đại Lý có một đứa nhỏ chết, bụng nó trướng lên như cái trống. Có người tò mò mổ ra nhìn thử, bên trong toàn là sâu. Khi đó cả đám người sợ chết khiếp, còn tưởng bị tà vật nhập, phải mời mụ phù thủy tới nhảy suốt ba ngày ba đêm.
Giờ mới biết hóa ra là như vậy.
Không đợi Hứa Hoài Khiêm đáp lời, Trần Liệt Tửu đã trừng mắt:
“Không được gọi là đại tẩu! Không tôn trọng người gì hết. Gọi là nhị ca là được rồi.”
Người ngoài gọi Hứa Hoài Khiêm là đại tẩu, tuy trong lòng Trần Liệt Tửu có phần hư vinh được thoả mãn — dù sao ai cũng biết cậu là ca nhi mà còn rước được một người đọc sách về nhà làm rể, đi đâu cũng có chút mặt mũi.
Nhưng phu thê là một thể. Nếu đem mặt mũi của mình đặt lên tôn nghiêm của Hứa Hoài Khiêm mà giẫm, để hắn sống không thoải mái, sinh lòng oán hận thì có ích gì?
Trần Ngũ khờ khạo gãi đầu, lúng túng đổi giọng:
“Nhị ca...”
“Gọi sao cũng được.” Hứa Hoài Khiêm vốn chẳng để tâm đến chuyện xưng hô, hắn đã làm rể nhà người ta, ăn uống nhờ nhà người ta, bị gọi đại tẩu cũng không rớt miếng thịt nào. Hắn chỉ hỏi lại chuyện ban nãy:
“Các ngươi thật sự dỡ nhà ta đi rồi à?”
“Phải đó.” Thấy hắn không tức giận, Trần Liệt Tửu yên tâm trả lời:
“Cái tên Hứa Đại Lang kia, bàn tính còn tính tới tận mười dặm ngoài, đến mức ta ngồi ở Đại Lý thôn cũng nghe thấy tiếng kêu.”
“Hắn không phải định đem ngươi thế chấp cho ta, sau đó chiếm luôn nhà ngươi, nuốt sạch gia sản của ngươi đấy à? Trước thì nợ tiền ta, sau thì còn muốn chiếm trọn hết tài sản nhà ngươi. Nghĩ cũng hay thật,” Trần Liệt Tửu hừ một tiếng, “Ta thì không để hắn toại nguyện.”
Trước đây cậu đã định làm thế rồi, chỉ là chưa có danh phận. Nay Hứa Hoài Khiêm đã là người của cậu, cậu danh chính ngôn thuận lấy đồ của hắn — cớ gì lại không lấy?
Ác bá thì phải có dáng dấp của ác bá.
Ngươi phá phòng người ta, lại còn thấy mình có lý à?
Nhìn nét mặt Trần Liệt Tửu như thể đang rất tự hào, không chút nào biết xấu hổ, trong lòng Hứa Hoài Khiêm rối như tơ vò.
Ban đầu hắn định cứ yên ổn trước, chờ chải chuốt ký ức nguyên chủ xong sẽ quay về tính sổ với cực phẩm nhà mình để giành lại tài sản. Ai ngờ ngủ một giấc tỉnh dậy, lão bà đã lo hết mọi chuyện cho hắn.
Vậy hắn sau này... còn làm gì nữa?
“Phòng ở để đó thì sớm muộn cũng bị người ta chiếm, chi bằng tháo về luôn, nhặt nhạnh nguyên liệu còn có thể tái sử dụng.” Trần Liệt Tửu giải thích.
Hứa Hoài Khiêm không nói gì. Thấy vậy, Trần Liệt Tửu tưởng hắn giận vì việc này chưa bàn bạc trước:
“Đúng rồi, hôm nay người đông đủ, ta lát chọn chút nguyên liệu còn dùng được, xây cho ngươi cái nhà xí mới. Bảo đảm mỗi lần đi đều sạch sẽ, được không?”
May là mấy năm nay cậu không phải tốn công vô ích nuôi nấng đám đệ đệ muội muội, chuyện hống người vẫn rành rọt lắm.
Hôm qua cậu đã phát hiện sau khi Hứa Hoài Khiêm đi nhà xí về, sắc mặt liền không tốt.
Lúc trước khi còn đi làm áp tải hàng, cậu từng thấy trong nhà giàu có kiểu nhà xí nước chảy — xong việc chỉ cần dội nước, sạch sẽ không chút mùi.
Giờ đem thứ đó ra dụ Hứa Hoài Khiêm là hợp quá rồi.
Dỡ phòng người ta để làm nhà xí... Hứa Hoài Khiêm có hơi nghẹn họng.
Người ta dỗ chồng đều là bằng ôm ấp hôn hít, lão bà nhà hắn thì lại dỗ bằng cách... xây WC.
Sau này ai hỏi lão bà tặng hắn lễ vật đầu tiên là gì — hắn sẽ trả lời: cái WC.
Đúng là... quá bình dân.
Trần Liệt Tửu lại chẳng phát hiện Hứa Hoài Khiêm đang xấu hổ, còn sợ hắn do dự, liền thêm một cú chốt:
“Nếu ngươi gật đầu, ta bảo bọn họ khởi công ngay, hôm nay ngươi sẽ có chỗ dùng rồi, được không?”
Hứa Hoài Khiêm hít sâu một hơi: “Tùy ngươi.”
“Được rồi, vậy ta bảo bọn họ bắt tay vào làm luôn.” Trần Liệt Tửu tự động hiểu “tùy ngươi” thành “nghe ngươi”, đáp lời đầy hăng hái.
Hứa Hoài Khiêm chỉ đành bất đắc dĩ nói:
“Ta đi lấy ấm trà, để đun nước cho các ngươi.”
“Lão đại, ngươi tìm được đại tẩu này cũng được quá đi.” Hứa Hoài Khiêm vừa đi, Trần Ngũ liền cảm thán thật lòng.
Nếu đổi lại là hắn, có ai dỡ nhà mình, hắn chắc liều mạng luôn rồi.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn Trần Liệt Tửu một cái.
Ngay cả tức phụ hắn cũng không được như thế.
Dù sao có nhà là có chỗ để an cư lạc nghiệp, nói gì thì nói, cũng là nơi đặt chân.
Lão đại hôm nay phá luôn nhà người ta, tức là hoàn toàn chặt đứt đường lui của Hứa Hoài Khiêm. Sau này hắn muốn không làm rể nữa, tự xin rút khỏi nhà này cũng chẳng còn lối nào để đi.
Ấy vậy mà Hứa Hoài Khiêm lại chẳng hề tức giận, cứ thế bình tĩnh tiếp nhận — không thể không nói, người này tốt thật, tính tình cũng tốt.
“Chỉ là thân thể yếu quá.” Trần Ngũ lẩm bẩm, “Gầy như cái que, người không có hai lạng thịt, một trận gió cũng đủ thổi bay mất. Ta sợ lão đại nhà ta tang phu lúc còn trẻ quá.”
“Đã nói không được gọi đại tẩu!” Trần Liệt Tửu đá hắn một cước, “Còn không mau đi chọn nguyên liệu, lải nhải gì đấy.”
Ăn đá xong, Trần Ngũ không dám nghĩ vẩn vơ nữa, vội đi tìm vật liệu có thể dùng để xây nhà xí. Trong sân giờ chỉ còn lại Trần Liệt Tửu đứng nhìn theo bóng dáng Hứa Hoài Khiêm gầy đến mức quần áo cũng không căng nổi, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
Ở nông thôn xây nhà thì chẳng có gì quá phức tạp, chỉ cần có tay chân và nguyên liệu, biết làm là bắt tay vào được.
Hứa Hoài Khiêm bưng ấm trà vào phòng bếp đã tính xong rồi — lão bà lo chuyện bên ngoài, hắn thì lo chuyện bên trong vậy.
Dù sao trước kia hắn từng nhiều lần xuống nông thôn, cũng hay nhóm lửa nấu cơm với bà con. Cái bếp lò này, củi lửa kia, hắn đều quen, nấu cơm nấu nước gì đó cũng dễ như trở bàn tay.
Hắn nghĩ thế, nhưng vừa bước vào phòng bếp, phía sau đã có người đuổi theo — Vương Uyển Uyển lại tới:
“Nhị ca, ngươi đừng động tay, ta làm là được rồi!”
Nói xong liền giành lấy ấm trà trong tay hắn, thêm nước, rồi nhanh nhẹn nổi lửa nấu nước.
Hứa Hoài Khiêm: “???”
Chuyện trong nhà cũng không được làm luôn à?
Vương Uyển Uyển bận rộn xong xuôi, quay đầu lại thấy hắn vẫn đứng đó ngơ ngác, nghĩ nghĩ — nếu cái gì cũng không để cho hắn làm thì hình như cũng không ổn.
“Nhị ca, nếu không ngươi vào phòng đếm tiền một chút đi? Mỗi lần đại ca dẫn người đi trướng, lúc về sẽ phát cho mỗi người mười văn tiền phí cước.”
Cũng vì thế mà một ca nhi như Trần Liệt Tửu có thể làm ăn thu trướng buôn bán trong thôn mà không ai trong tộc Trần phản đối.
Mười văn nghe thì không nhiều, nhưng cũng đủ mua hai cân gạo.
Trên đất trồng cả năm hoa màu còn chẳng thu được mấy trăm văn, mà chỉ cần đi theo Trần Liệt Tửu một ngày là được mười văn.
Tuy không phải ngày nào cũng có, nhưng nếu mỗi tháng được vài lần, tích góp chút ít thì một hai đấu gạo cũng không thiếu. Cái nhà Trần Ngũ trước kia nghèo đến mức gần chết đói, nhờ đi theo Trần Liệt Tửu mà cũng được ăn no bụng.
Mà người cậu dẫn đi đều là người trong tộc Trần.
“Hảo.” Hứa Hoài Khiêm không rõ ràng lắm mấy mối quan hệ chằng chịt nơi đây, nhưng nghĩ đến hôm qua Trần Liệt Tửu đã giao cả gia sự cho hắn, hắn cũng gật đầu đồng ý, quay về phòng tìm túi tiền.
Nhưng vừa lấy ra thì — túi tiền hôm qua còn căng phồng, giờ đã xẹp lép.
Bên trong ngoài vài xâu tiền đồng, mấy đồng bạc vụn, thì... không còn một thỏi bạc nào cả.
Sắc mặt Hứa Hoài Khiêm cứng đờ.
Hắn nhớ mang máng lúc sáng Trần Liệt Tửu rời giường có hỏi hắn về chuyện trả tiền.
Khi đó hắn nói gì nhỉ?
— Tiền trong túi là tiền trang thu trướng, ta phải lấy đi thanh toán sổ sách.
Ý là… hắn lấy hết tiền trang rồi.
Số còn lại trong túi — mới thật sự là… gia sản của hắn.
---