Trời chứng giám, mới vừa rồi nhìn thấy sắc mặt An Ngọc âm u, Diêm Thiên Trạch trong lòng thật sự lo lắng không thôi.
Sau khi bị An Ngọc mắng một trận, Diêm Thiên Trạch cũng không tức giận, trái lại dịu giọng dỗ dành:
“Ta biết mấy ngày nay khổ cho ngươi rồi. Chờ mai vào thành, tới được thuyền lớn, chúng ta sẽ được ăn ngon, nghỉ yên.”
An Ngọc vốn đã ngừng rơi lệ, nghe vậy lại rơi nước mắt.
“Ngươi không hiểu, ngươi thật sự không hiểu… Ngươi tưởng ta khóc vì chuyện đó sao?”
Diêm Thiên Trạch đương nhiên cũng phần nào đoán được nguyên nhân, nhưng hắn không muốn nói ra, chỉ thở dài một tiếng:
“Được rồi, là ta không hiểu. Đừng khóc nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT