“Đêm nay chúng ta cứ nghỉ tạm ở đây một đêm, chờ sáng mai, sẽ chuyển sang đường thủy.”
Trong một ngôi miếu đổ nát, cỏ dại mọc lan tràn, gió lùa bốn phía. May mà còn một cánh cửa gỗ hỏng tạm chắn được cơn gió đông rít gào bên ngoài. Bên trong đã được thu dọn ra một góc đất trống, đốt lên một đống lửa, thậm chí còn nấu được một nồi nước ấm.
Xe ngựa được dắt tới bãi đất trống cạnh miếu, buộc lại cẩn thận. Bãi đất bên phải là sườn núi, bên trái là ngôi miếu, phía sau là một vách đá dựng đứng, hơi nhô ra, đủ để che mưa chắn gió.
Ngựa có thể nghỉ lại trên bãi đất, xem như cũng yên ổn.
Trong miếu, một nam tử ôm lấy một ca nhi, hai người sưởi ấm lẫn nhau. Đó không ai khác ngoài Diêm Thiên Trạch và An Ngọc. Hai người từ Thông Châu suốt đường hướng về kinh thành, đã rong ruổi xe ngựa được chừng năm ngày.
Ban đầu mọi chuyện còn suôn sẻ, nhưng ông trời lại không thuận lòng người.
Vừa rời khỏi Thông Châu không lâu đã gặp mưa lớn, hành trình chậm lại không ít. Thêm vào đó, gió mùa đông đã bắt đầu nổi, lạnh cắt da thịt. Diêm Thiên Trạch vì cưỡi xe ngựa ngoài trời quá lâu, nên tay đã bị tê cứng đến nứt nẻ vì lạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT