"Anh..." Hạ Thanh Hòa khẽ tựa cằm lên vai anh trai, thân thiết như thuở bé.

Cảm xúc của cậu luôn nhạt nhòa hiếm khi thật sự vui vẻ. Dù cố gắng tìm kiếm những điều thú vị nhưng cậu vẫn thường bỏ cuộc giữa chừng. Cậu cứ nghĩ mình che giấu rất giỏi, nào ngờ mọi cảm xúc đều được người nhà nhìn thấu.

“Những người như Hàn Lăng, kẻ được mệnh danh là thiên tài điên rồ trong một lĩnh vực, đều là những người thuần khiết và đầy mị lực đặc biệt. Em hãy đi theo người đó để xem sức hút thật sự của điện ảnh đi.” 

Hạ Minh Giản chậm rãi nói “Chắc chắn sẽ khác xa những bộ phim em từng quay trước đây.”

“Cứ thử đi. Nếu không thích thì mình lại rời đi. Đến lúc đó, anh sẽ lo toàn bộ tiền bồi thường hợp đồng cho em.”

"Game của anh lại hốt bạc rồi à?" Hạ Thanh Hòa nhấp cạn ly rượu trong tay.

"Ừm, series mới vừa ra mắt, ba ngày đã thu về hơn trăm triệu rồi." 

Hạ Minh Giản cầm lấy ly, rót thêm rượu cho cậu “Nhưng tiền tài đều là vật ngoài thân. Điều anh muốn làm là biến nó thành một thế giới tinh thần khác của chúng ta, nơi người chơi có thể kề vai chiến đấu, tung hoành ngang dọc, chinh phục biển sao rộng lớn hoặc cũng có thể phong hoa tuyết nguyệt, tình chàng ý thiếp. Đời người trăm năm, tinh thần chúng ta còn đó, nó sẽ mãi còn. Đến khi chúng ta không còn nữa, nó vẫn ở lại, cơ sở dữ liệu sẽ ghi lại một huy hoàng khác của chúng ta, một huy hoàng không bị giới hạn bởi ba thước đất vuông.”

"Em ủng hộ anh." 

Hạ Thanh Hòa nhìn anh trai, người mà đôi mắt sáng bừng khi nói về <Kỷ Nguyên Tinh Không>. 

Khoảnh khắc ấy, cậu cũng bị lây nhiễm một chút ít.

Là một loại hạnh phúc của kẻ theo đuổi giấc mơ với mục tiêu rõ ràng.

"Thử nghĩ xem, nghiêm túc làm một bộ phim thật hay. Sau này, khi chúng ta không còn nữa, nó vẫn có thể vào một khoảnh khắc nào đó trong tương lai, lay động cảm xúc của ai đó, khơi gợi hết lần này đến lần khác sự đồng điệu trong tâm hồn mà mang lại một chút an ủi cho một linh hồn nào đó… hẳn là một điều vô cùng tuyệt vời." Hạ Minh Giản tiếp lời.

Cứ thế, rượu được uống ngắt quãng, từ trước bữa ăn đến sau khi dùng xong cho đến khi màn đêm dần buông xuống.

Họ đã trò chuyện rất nhiều, từ game đến phim ảnh rồi lại quay về những ký ức tuổi thơ xa xăm.

Đôi mắt Hạ Thanh Hòa mơ màng, vương chút men say. Mẹ Trần bưng hai bát canh giải rượu ra: 

“Hôm nay đến đây thôi, Tiểu thiếu gia uống say ngày mai lại đau đầu.”

Hạ Minh Giản nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ quả thật hơi muộn. Anh nhìn Hạ Thanh Hòa ngoan ngoãn uống hết bát canh giải rượu, rồi trả lại bát của mình: 

“Em uống chừng này vừa đủ để dễ ngủ, không cần canh nữa đâu.”

Hạ Thanh Hòa đứng dậy đi lên lầu: “Anh, mẹ Trần, ngủ ngon.”

"Nhớ đến đoàn phim của Hàn Lăng đấy!" Hạ Minh Giản nhắc nhở.

"Vâng, biết rồi ạ." 

Hạ Thanh Hòa cảm thấy đầu hơi choáng váng, đã không còn phân biệt được hàm ý thực sự trong lời nói của Hạ Minh Giản.

Bóng dáng người nọ khuất dần ở tầng hai, Hạ Minh Giản nhẹ nhàng tắt đi chức năng ghi âm trên điện thoại, ngả lưng vào sofa véo véo sống mũi, thở dài: 

"Mệt chết tôi rồi, đúng là càng lớn càng khó dỗ.”

Mẹ Trần liếc nhìn tầng hai, nhỏ giọng nói: “Cậu lại bắt nạt Tiểu thiếu gia rồi.”

Hạ Minh Giản lắc lắc điện thoại, cười nói: “Chuyện này là em ấy tự đồng ý mà, sao có thể coi là bắt nạt chứ.”

"Cứ bày trò đi, cẩn thận Đại tiểu thư đến đánh cho một trận." Mẹ Trần bắt đầu dọn dẹp những chiếc bát trống rỗng.

"Tôi làm thế cũng là vì tốt cho em ấy." 

Hạ Minh Giản nói: “Mẹ Trần, mẹ cũng không được đi mách lẻo đâu đó.”

"Mỗi lần Đại tiểu thư đánh cậu, cô ấy cũng nói là vì tốt cho cậu đó thôi." Mẹ Trần đáp.

Hạ Minh Giản mở khóa điện thoại, gửi tin nhắn cho Trình Vân Thụ.

Thuyền Trưởng Tinh Hà: [Đã xong.]

Cái Cây Lắc Lư Giữa Mây: [Được đấy, anh em.]

Thuyền Trưởng Tinh Hà: [Chỉ đồng ý đến xem còn diễn hay không thì tính sau.]

Cái Cây Lắc Lư Giữa Mây: [Ai da, huynh đệ, vụ này cậu làm tôi đứng tim mất mấy nhịp.]

Thuyền Trưởng Tinh Hà: [Tôi làm cái này là vì em trai tôi, sợ nó bỏ lỡ một cơ hội tốt chứ có phải vì cậu đâu. Cậu mau chóng chuẩn bị tiền bồi thường hợp đồng đi, nếu A Hòa không muốn diễn, cậu lập tức đi nộp tiền bồi thường.]

Cái Cây Lắc Lư Giữa Mây: [Vãi, tình nghĩa huynh đệ mấy năm nay coi như bỏ sao, cậu sao lại đối xử với tôi như vậy? Cả gia sản và tính mạng tôi đều dồn vào vụ này đấy!]

Thuyền Trưởng Tinh Hà: [Chuyện này có thể trách tôi sao? Hàn Lăng trực tiếp ném tới, khác gì bánh từ trên trời rơi xuống đâu, trời đã rơi bánh rồi, tôi có lý do gì mà không há miệng ra đón chứ? Lúc hắn ta túng quẫn, tôi còn muốn cắn cho một miếng đấy.]

Thuyền Trưởng Tinh Hà: [Không có lần sau. Nếu còn lần nữa thì…ảnh dao găm.jpg.]

Cái Cây Lắc Lư Giữa Mây: [Đại cữu ca xin hãy yên tâm, tôi chính là coi A Hòa như em vợ mà hầu hạ.]

Thuyền Trưởng Tinh Hà: [Cút, chị tôi không thích loại phong tao, lãng tử như cậu.]

Cái Cây Lắc Lư Giữa Mây: [Chị ấy thích kiểu gì, tôi đều có thể phối hợp, muốn ăn cơm mềm đến phát điên a!]

Thuyền Trưởng Tinh Hà: [Đại tiểu thư thích người kiếm tiền giỏi hơn cô ấy.]

Cái Cây Lắc Lư Giữa Mây: [Cậu thật sự muốn đoạn tuyệt với trái tim tôi đến vậy sao, còn không tha cho tôi? Tôi bỏ cuộc, xin cậu tha mạng.]

Sáng hôm sau, Hạ Thanh Hòa tỉnh dậy xuống lầu, tay lướt điện thoại tiến về phía bàn ăn.

Dữ liệu lớn đúng là hiểu ý người, vừa mở ứng dụng có biểu tượng mắt to, đập vào mắt cậu là bức ảnh chiếc Mercedes màu đen của mình và chiếc Aston Martin màu xanh dương của Tạ Thầm đang đua nhau trên đường. Phía sau là cánh cổng hoa lệ của khu Cảnh Viên, ngay cả chú bảo vệ mặc đồng phục đỏ cũng y hệt nhau.

Tiêu đề giật gân, muốn nói lại thôi lại đầy vẻ ngại ngùng: 

<Nghi vấn idol đỉnh lưu nào đó cùng tân ảnh đế xây tổ ấm tình yêu, sau tám tiếng chiến đấu, ảnh đế rời đi tới thẳng đến sân bay>

Cái tiêu đề này... đúng là rất đáng để suy ngẫm.

Khu bình luận loạn thành một đống: người bóc phốt, người bác bỏ tin đồn, người tung tin giả, người hóng hớt không hiểu chuyện thì cứ gào ầm lên. 

Độ hot cứ thế tăng vùn vụt.

Tiếp theo là bức ảnh chiếc xe thể thao màu xanh rời đi, kèm tiêu đề: 

<Sau một đêm tình nồng cháy, tranh thủ từng giây từng phút>

Cũng không biết Tạ Thầm đang "tình nồng cháy" với ai, tranh thủ từng giây từng phút chuyện gì, cuối cùng lại giáng xuống một cái nồi to tướng, chụp lên đầu cậu. 

Đồ chó chết!

"Tỉnh rồi à?" Hạ Minh Giản uống xong ngụm sữa bò cuối cùng.

Hạ Thanh Hòa úp ngược điện thoại lên bàn ăn, "ừ" một tiếng, hỏi: 

“Anh, Tạ Thầm có phải cũng ở Cảnh Viên không?”

"Tạ Thầm là ai?" Hạ Minh Giản đẩy đĩa mì ý chay trên bàn về phía Hạ Thanh Hòa.

"Một diễn viên điện ảnh ạ." Hạ Thanh Hòa nói.

“Nổi tiếng không? Để anh hỏi mẹ Trần xem sao.” 

Hạ Minh Giản nghiêng đầu gọi vào bếp.

“Mẹ Trần, trong số chủ nhà ở Cảnh Viên có minh tinh điện ảnh nào tên là Tạ Thầm không ạ?”

Mẹ Trần mang ra một ly sữa đậu nành vừa hâm nóng, nói: “Không nghe nói bao giờ. Cảnh Viên không có tính riêng tư tốt, minh tinh chẳng phải đều không thích ở đây sao? Tiểu thiếu gia cũng không thích ở đó mà.”

“Em tìm anh ta làm gì? Hay để anh hỏi trong nhóm chủ nhà cho em nhé.” Hạ Minh Giản cầm lấy điện thoại.

"Khụ khụ." Hạ Thanh Hòa sặc một tiếng, vội vàng đưa tay giữ chặt điện thoại của Hạ Minh Giản, nói: 

“Không cần đâu anh, em chỉ là hôm qua gặp ở cửa, sẵn tiện hỏi thôi.”

“Ai nha, gặp được sao không mời vào ăn cơm, Tiểu thiếu gia hiếm khi có bạn bè mà.” Mẹ Trần nhiệt tình nói.

“Không, không phải bạn bè.” Hạ Thanh Hòa cầm khăn giấy lau khóe miệng, giải thích.

“Không thân đâu, mẹ Trần.”

Xem ra đối tượng qua đêm của Tạ Thầm có thể là người ngoài giới, không biết là quản lý cấp cao của công ty nước ngoài hay tiểu thư nhà hào môn? Nhà ở Cảnh Viên nơi đây đâu phải người bình thường có thể ở nổi.

Điện thoại trên bàn rung bần bật, kéo suy nghĩ đang bay xa của cậu về.

“Anh ăn xong rồi, tí nữa phải bay tới Cảng Thành đi công tác, có muốn mẹ Trần trở về chung với em không?”

"Không cần đâu, bên em có Đỗ Kim Vũ, anh ấy biết nấu cơm." Hạ Thanh Hòa nói.

“Được, vậy anh sẽ để mẹ Trần về nhà cũ.” 

Hạ Minh Giản đứng lên, ngón tay điểm điểm vào chiếc điện thoại trên bàn.

“Nhớ đến gặp Hàn Lăng.”

"Cái gì?" Hạ Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn anh trai cậu.

“Tất cả trong điện thoại cả, tự em xem đi.” Hạ Minh Giản cầm chìa khóa xe, mở cửa rồi rời đi.

Hạ Thanh Hòa mở điện thoại, bên trên có một đoạn âm thanh Hạ Minh Giản vừa gửi đến. Ngón tay chạm nhẹ, đoạn đối thoại tối qua liền công khai phát ra vang vọng khắp phòng ăn.

Hạ Thanh Hòa còn có chút mơ hồ sau cơn hỗn loạn, lẩm bẩm: “Mẹ Trần?”

Tay mẹ Trần đang dọn dẹp bàn dừng lại một chút: 

“Ừm, tối qua chính cậu đã đồng ý.”

Hạ Thanh Hòa tắt âm thanh, thở dài một hơi tiếp tục ăn bát mì trong tay.

Thôi được, cậu sẽ đi xem thiên tài điên rồ trong truyền thuyết đó, rốt cuộc muốn quay cái gì mà cứ nhất định phải là cậu?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play