Ánh đèn lộng lẫy, Hạ Thanh Hòa đứng trên sân khấu.

Cậu diện một bộ vest cao cấp màu xanh đậm, tôn lên vóc dáng hoàn hảo với vòng eo thon và đôi chân dài miên man. 

Một sợi dây chuyền hình đuôi rắn chuông bạc nạm kim cương vắt ngang cổ, đầu và đuôi quấn vào nhau, uốn lượn xuống phần cổ áo vest hình chữ V. 

Bên trong không mặc áo sơ mi, để lộ làn da trắng nõn, vừa gợi cảm vừa nguy hiểm khiến người khác mơ màng.

Trên tay cậu là chiếc cúp hình quả táo vàng rực rỡ, khắc dòng chữ “Nam diễn viên được yêu thích nhất của Chi Dạ Niên.”

Giải thưởng này không có nhiều giá trị chuyên môn, chỉ chứng minh rằng trong năm nay cậu thực sự nổi tiếng, nổi đến mức đi đâu cũng thấy poster và quảng cáo của cậu.

Sau bài phát biểu nhận giải chuẩn mực, cậu được khách mời trao giải là Lý Cao lên tiếng giữ lại.

Lý Cao là một tiền bối địa vị cao trong giới điện ảnh, không biết là được ai mời đến để trao cho cậu giải thưởng không mấy quan trọng này. Nhưng dù sao, vì sự tôn trọng Hạ Thanh Hòa vẫn phải thể hiện đủ phép lịch sự.

Cậu đứng trên sân khấu, mỉm cười đối đáp với vẻ ngoài hoàn hảo nhất.

“Thanh Hòa à, là một diễn viên trẻ vô cùng ưu tú. Mọi người đều thích, tôi thích, ngay cả con gái tôi cũng là fan của cháu.” Lý Cao cười khen ngợi.

“Cháu rất vinh dự được đón nhận tình cảm này, cảm ơn thầy Lý và cũng cảm ơn con gái của thầy.” Hạ Thanh Hòa cúi người chào một cách lễ phép.

“Gần đây trên mạng có một video rất hot là <Hồng Trần Loạn>, Thanh Hòa đã xem chưa?”

Cơ thể Hạ Thanh Hòa cứng đờ trong giây lát nhưng nụ cười trên mặt vẫn không đổi: “Đã xem rồi ạ.”

Lúc này, màn hình lớn phía sau sân khấu chiếu lên một gương mặt tuấn tú với ánh mắt sâu thẳm. 

Là Tạ Thầm, Ảnh đế mới nổi đang ngồi dưới khán đài.

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm, tất cả đều là tiếng hò reo xem náo nhiệt.

Hạ Thanh Hòa quay người nhìn thoáng qua màn hình lớn, trong lòng thầm mắng chửi nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười hoàn hảo.

Đã xem, tất nhiên cậu đã xem rồi. Cái video đó hot đến mức chiếu thẳng vào mặt cậu, cậu có muốn không thấy cũng không được.

<Hồng Trần Loạn> là một video edit được cắt ghép rất nhiều đoạn phim điện ảnh tạo thành một đoạn diễn bi kịch tình yêu hay vui buồn lẫn lộn.

Trọng điểm là câu chuyện bi kịch tình yêu này là giữa hai người đàn ông được sử dụng tư liệu phim ảnh của cậu và Tạ Thầm. 

Cậu là đệ nhất mỹ nhân chốn nơi phong nguyệt.

Tạ Thầm là thiếu niên tướng quân oai phong lẫm liệt một lòng báo ân.

Hai người diễn một màn yêu hận giận si tình, cuối cùng tướng quân chết trận sa trường, đệ nhất mỹ nhân nhảy lầu tuẫn tiết đi theo để rồi hương tiêu ngọc nát giữa mênh mông trên nền băng tuyết trắng xóa.

Khung cảnh vô cùng bi thảm và đau lòng tột cùng.

Video vỏn vẹn mười phút khiến vô số người bật khóc, từng một lần đứng đầu bảng tìm kiếm hot search.

Lúc này, đạo diễn hình ảnh lại chuyển camera về phía Tạ Thầm, quả thực là cố ý gây chuyện.

“Thanh Hòa, cháu thấy tác phẩm này thế nào?” Lý Cao cũng nhìn thoáng qua Tạ Thầm trên màn hình lớn rồi hỏi tiếp.

"Nhà sáng tạo video này rất có ý tưởng.”

“Những video edit này có mang đến phiền phức cho cháu không?”

“Đương nhiên là không, đây chính là tự do sáng tạo của người làm ra video." Hạ Thanh Hòa cười trả lời.

“Vậy thì tốt. Thật không dám giấu giếm, tác giả của <Hồng Trần Loạn> chính là con gái tôi. Con bé có thể sáng tạo ra tác phẩm ở trình độ này, tôi cũng cảm thấy rất vui mừng. Chính tình yêu của con bé dành cho các cháu đã khơi dậy ham muốn sáng tạo, đây chính là sức mạnh của thần tượng.”

“Hôm nay có thể trao cho cháu giải thưởng này, dù là với tư cách một diễn viên lão làng hay một người cha, tôi đều vô cùng vui mừng. Bởi vì tôi đã nhìn thấy sức mạnh phát triển mạnh mẽ của thế hệ trẻ mới a.”

Hạ Thanh Hòa cuối cùng ôm Lý Cao một cách nhiệt tình. Trong lòng cậu thầm nghĩ, thì ra là ở đây đợi mình, muốn mượn bục này để nâng đỡ con gái ông ta sao.

Bị lợi dụng một cách trắng trợn nhưng cậu chỉ có thể nuốt cục tức này. Người ta lấy danh nghĩa fan, đây là một dương mưu lộ liễu.

Một diễn biến khác, ở phòng livestream lại rơi vào một loạt điên cuồng.

“A a a, CP của tôi cùng khung hình, quả thực xứng đôi đến mức phát thèm mlem mlem.”

“Xem ánh mắt của Tạ Thầm kìa, tràn đầy tình yêu, anh ấy yêu Thanh Tử quá.”

“Hòa Quang Đồng Trần là thật, hơi quả chỉ xác nhận chân tình lữ.”

“Tạ Thầm đêm nay mà không làm gì thì Thanh Tử cái cổ này, tôi có thể chơi một vạn năm.”

“Để tôi hóa thân thành con rắn đó, liếm lấy liếm để, Thanh Tử thơm quá đi.”

“Thanh Tử vợ tôi là đẹp nhất, cái eo này, cái chân này, Tạ Thầm sướng quá, ô ô ô, mà tôi chỉ có thể chảy nước miếng.”

“Ôi trời, fan trong phòng livestream thật nhiệt tình.” 

Người dẫn chương trình cười một cách ẩn ý "Tôi muốn thay các cô ấy hỏi thầy Hạ sau này có hợp tác với thầy Tạ Thầm không?”

Hạ Thanh Hòa nắm chặt micro, hít một hơi thật sâu, cố gắng cười một cách bình tĩnh và thanh lịch: “Nếu có cơ hội, đó sẽ là vinh hạnh rất lớn đối với tôi.”

“Được rồi, vậy chúng ta cùng chờ mong hai vị thầy thực sự gặp nhau trên màn ảnh. Các đạo diễn đang ngồi đây cố lên nhé, hãy cho họ một cơ hội.” Người dẫn chương trình quay mặt về phía các đạo diễn nổi tiếng, ném ánh mắt quyến rũ.

Màn hình lớn cuối cùng cũng rời khỏi mặt Tạ Thầm, chuyển sang khuôn mặt cười ha hả xem náo nhiệt của vài vị đạo diễn.

Buổi tiệc kết thúc đã là đêm khuya. 

Hạ Thanh Hòa trở về khách sạn do ban tổ chức sắp xếp, tùy tiện cởi bỏ nút áo vest nằm ngửa trên ghế sofa nhéo nhéo sống mũi, thả lỏng toàn thân.

Nghĩ đến cảnh tượng trên sân khấu vừa rồi, trên mạng chắc lại đang dậy sóng.

Cậu ấy điện thoại ra nhìn màn hình sáng chói nhấp vào biểu tượng con mắt to quen thuộc, tin nhắn liên tục nhảy ra như không phanh.

“Tạ Thầm toàn bộ quá trình liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm Thanh Tử của tôi, anh ấy thật yêu, thật cưng chiều a.” Kèm theo ảnh chụp màn hình Tạ Thầm.

Hạ Thanh Hòa lạnh lùng “Hừ” một tiếng, xác nhận mình đang đăng nhập tài khoản phụ, ngón tay lập tức phản bác: “Tạ Thầm nhìn vào camera màn hình đó, làm ơn động não một chút đi, ok?”

“Hạ Thanh Hòa công khai thổ lộ muốn hợp tác với Tạ Thầm, anh ấy thật chủ động, công thẳng mỹ thụ, cái này đàn ông nào chịu được?”

Hạ Thanh Hòa tức giận nhấn chín ô vuông: “Mở to đôi mắt 24K hợp kim Titan của bạn ra mà nhìn xem, Hạ Thanh Hòa tám múi cơ bụng, công hết cả đám người, được không?”

“Chị em, lên ảnh phóng to đi, cài áo của Thầm Thầm ảnh đế có phải là rắn đuôi chuông không? Có phải cùng thương hiệu với vòng cổ của Thanh Tử không?”

“Đến đây đến đây, đại diện fan couple đến rồi, trước hết lên ảnh xem đi. Cài áo của Tạ Thầm và vòng cổ của Hạ Thanh Hòa đều thuộc series rắn đuôi chuông của DM, series này có tên là <Ái Dục Triền>.”

“Oa, chính chủ lại ngầm thổ lộ, lén lút phát đường, ngọt chết tôi, no căng mất thôi."

"Ảnh bụng to.jpg”

Hạ Thanh Hòa nhìn chằm chằm bức ảnh cài áo được phóng to, nhìn hai giây, giận dữ kêu lên: “Đỗ Cá Vàng, anh làm việc kiểu gì vậy hả? Mượn cái vòng cổ cũng có thể xảy ra vấn đề, lại còn đụng hàng với cái đồ họ Tạ chó má đó. Nói đi, anh có phải đã ngầm đầu hàng mà phục tùng Tân Triều Truyền Thông rồi không? Nói mau, tôi đảm bảo không đánh chết anh!”

Trong phòng không có ai trả lời, chỉ có tiếng “mắng mắng” lặp lại từ cửa khi quẹt thẻ phòng nhưng không mở được.

Hạ Thanh Hòa cau mày, bật dậy khỏi ghế sofa, giận đùng đùng đi mở cửa: “Đi đâu mà mất dạng vậy, anh phải nói rõ cho tôi, sao cái cài áo của tên họ Tạ chó má đó lại đụng hàng với vòng cổ của tôi là chuyện gì?”

Cửa phòng mở.

Tạ Thầm tay trái kéo cà vạt, tay phải vẫn đang dán thẻ phòng lên cửa, không ngờ lại dán trúng bụng Hạ Thanh Hòa.

Thẻ phòng hơi lạnh dán lên da thịt, Hạ Thanh Hòa sững sờ trong giây lát. Nói đến cái đầu rắn trên cài áo đó đang kiêu ngạo vểnh lên, dưới ánh đèn hành lang, mắt rắn lóe lên ánh lạnh lẽo dày đặc nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu ngẩng đầu, thấy đối thủ một mất một còn Tạ Thầm đang dựa vào khung cửa, nghiêng đầu nhìn nhãn hiệu trên cửa còn miệng thì lẩm bẩm: “1618?”

“Ồ, xin lỗi, nhìn nhầm tầng. Tôi ở 1718.” Tạ Thầm nhìn chiếc thẻ phòng trong tay, đứng thẳng người nói xin lỗi nhưng thái độ lại không hề có vẻ là sai.

Hạ Thanh Hòa đưa tay đóng cửa nhưng cửa đột nhiên bị chặn lại. Tạ Thầm chống tay vào cửa nói: “Khoan đã, cái cài áo này là đồ tôi tự mua, không phải đồ mượn. Hôm nay tôi tiện tay lấy ra để phối với lễ phục, vị tiên sinh này vừa rồi dường như có chút hiểu lầm về việc này.”

“Anh không quen biết tôi?” Hạ Thanh Hòa nhanh chóng khóa chặt mấy chữ “vị tiên sinh này” lông mày cau lại càng sâu, ánh mắt không tốt.

“Tôi nên biết cậu sao?” Tạ Thầm lộ vẻ kinh ngạc. Tóc hắn hơi rối, cà vạt nới lỏng tùy tiện vắt trên cổ hòa cùng mùi rượu thoang thoảng, vẻ lười nhác phóng túng là dáng vẻ Hạ Thanh Hòa chưa từng thấy trên màn ảnh trước đây.

Nhưng cái sự “không quen biết” này đã công kích nghiêm trọng lòng tự trọng của Hạ Thanh Hòa. Cậu lạnh mặt, nghiến răng nói: 

“Đi thong thả, không tiễn VỊ TIÊN SINH!” Sau đó “ầm” một tiếng đóng sập cửa phòng.

Tạ Thầm lắc đầu, quay người đi về vẫn còn bật cười: “Bụng sáu múi không tệ.”

Cửa thang máy mở ra, một cây quà tặng di động treo đầy hoa tươi và thú bông lạch bạch bước ra. Trên cây quà tặng nhô ra một khuôn mặt người, nhìn thấy Tạ Thầm đứng ngoài cửa, lập tức tươi cười rạng rỡ: 

“Tạ lão sư, ngài cũng ở tầng này ạ?”

“Không, đi ngang qua thôi.” Tạ Thầm mỉm cười nhàn nhạt trả lời.

Cửa thang máy đóng lại, Đỗ Kim Vũ kẹp quà lách tách đi về phòng 1618.

Vừa mở cửa, anh ta đã kêu lên: “May em đi sớm một bước, tôi ở đại sảnh suýt nữa bị fan chôn sống đó.”

Các món quà rơi lả tả trên người anh ta khi anh ta bước vào, trông như một cây thông Noel lắc lư. Trẻ con chắc sẽ thích nhưng Hạ Thanh Hòa đã không còn là trẻ con nữa, mà là một con khủng long phun lửa đang nóng lòng tìm lối thoát.

“Anh giải thích cho tôi xem, chuyện này là sao?” 

Hạ Thanh Hòa ném điện thoại qua, trên màn hình chính là cài áo và vòng cổ cùng nhau leo lên top hot search.

Đỗ Kim Vũ sờ sờ mũi, cười nói: “Duyên phận đó mà, đều là duyên phận.”

“Khi sắp xếp lễ phục và phụ kiện, tôi có nhắc anh tránh Tạ Thầm không?” Hạ Thanh Hòa trừng mắt nhìn anh ta.

Người nổi tiếng tham dự tiệc tối và lễ trao giải mà đụng hàng vốn đã rất xấu hổ huống hồ đối phương lại là Tạ Thầm, đây không chỉ là chuyện xấu hổ thôi đâu.

Hạ Thanh Hòa và Tạ Thầm, vốn dĩ một người là idol lưu lượng đỉnh cao nổi đình đám trong phim thần tượng, một người là ảnh đế mới nổi chuyên tấn công màn ảnh rộng. Hai người vốn chẳng liên quan gì đến nhau, ngay cả vòng bạn bè cũng không có dính líu đến nhau.

Vậy mà hai người như thế, vì giá trị nhan sắc cao, tác phẩm nhiều lại có tài liệu phong phú để lợi dụng đã trở thành “diễn viên chính” của các video edit.

Ban đầu, nội dung video còn rất đàng hoàng: tôi đóng vai em rể si tình chị dâu trong video của bạn, bạn đóng vai anh vợ bênh vực em rể trong video của tôi.

Sau này, không biết từ ngày nào, hương vị đã thay đổi. Em rể si tình không còn là chị dâu nữa, mà là anh trai ruột.

Anh vợ cũng không còn là người bảo vệ em gái nữa, mà là vì em rể mà ruột gan đứt từng khúc.

Rồi sau đó, ngay cả nữ chính công cụ cũng không có, trực tiếp chỉ là hai người họ, yêu đến yêu đi, hận đến hận đi, giết đến giết lui.

Gì mà văn học chính gốc, sinh con, chủ đề câu chuyện có ngàn vạn kiểu nhưng không hề thiếu một cảnh hôn hay cảnh giường chiếu.

Đúng, là thể loại sinh con, đàn ông cũng có thể sinh con. Các fan đã phát huy thần thông trí tưởng tượng.

Nào là con trai, con gái, long phụng thai, cậu chỉ thiếu sinh cho Tạ Thầm một cái thai tám bảo bảo trong bụng thôi.

Mà, tại sao lại là cậu sinh chứ? Tại sao không phải Tạ Thầm sinh? Nhìn tám múi cơ bụng săn chắc của cậu xem, chỗ nào có thể sinh con được chứ?

“Đừng nói, còn rất hợp.”

“Đỗ Cá Vàng, anh không muốn làm nữa đúng không? Không muốn làm thì đổi người khác đi.” 

Hạ Thanh Hòa kéo sợi dây chuyền trên cổ xuống “phực” một tiếng ném lên bàn.

“Ai, tổ tông ơi, đừng có làm hỏng chứ.” 

Đỗ Kim Vũ vội vàng cầm sợi dây chuyền lên kiểm tra tới lui, thấy không bị hư hại, thở phào một hơi thật dài.

“Hỏng thì hỏng, tôi đâu phải không đền nổi.”

Đỗ Kim Vũ cẩn thận cất sợi dây chuyền đi lấy điện thoại ra: “Là phải hỏi họ, sao lại lừa chúng ta, một series mà cho mượn hai món thì còn ra thể thống gì nữa, đây không phải cố tình gây chuyện thì là gì, coi chúng ta là gì chứ.”

Hạ Thanh Hòa mở tủ lạnh, uống mấy ngụm nước đá, cuối cùng cũng bình tĩnh lại vài phần. Nhớ lại Tạ Thầm nói cái kia là đồ hắn mua, cậu vẫy vẫy tay nói: 

“Thôi, không có lần sau.”

Đỗ Kim Vũ thò người tới giả vờ hỏi: “Cứ vậy mà bỏ qua sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, lần này nhất định phải bắt đối phương công khai xin lỗi chúng ta.”

“Xin lỗi cái quỷ, còn chê chưa đủ mất mặt sao.” Hạ Thanh Hòa nằm vật ra giường, dang rộng tay chân, mắt trợn trắng.

Việc Tạ Thầm và cậu đụng hàng đã không phải là một hai lần. Trước đây toàn là đồ thường phục ở sân bay. Đây là lần đầu tiên đụng hàng ở một hoạt động công khai.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt ngoài đời thực, cũng là lần đầu tiên tham gia cùng một hoạt động. Trước đây đều không có cơ hội để đụng hàng trên màn ảnh ở các hoạt động công khai.

Hạ Thanh Hòa có tính tình công tử nhưng tính khí đến nhanh đi cũng nhanh. Đôi khi bụng dạ hẹp hòi và thích châm chọc nhưng đôi khi lại rộng lượng như Thái Bình Dương.

Mưa gió nói đến là đến, nói qua là qua.

Đỗ Kim Vũ thấy cơn giận của cậu đã tự tắt, trong tay nhéo một con thú bông bạch tuộc tám chân, tấm tắc nói: “Tôi vừa nãy ở cửa thang máy gặp Tạ Thầm, cái chiều cao đó, cái chân dài đó, cái mặt đó còn đẹp hơn cả trên phim nữa.”

“Có đẹp trai bằng tôi không?” Hạ Thanh Hòa lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta. 

“Anh dám nói là có, anh sẽ xong đời đấy.”

“À, cái đó thì không có rồi. Hạ thiếu của chúng ta là ai chứ, cả giới giải trí nam lẫn nữ cộng lại cũng không tìm ra một ai có thể so sánh với vẻ đẹp của em đâu.” Đỗ Kim Vũ vừa chuyển lời lại bắt đầu nói cợt nhả. 

“Nhưng mà, Tạ ảnh đế chỉ cao hơn em một tẹo thôi.”

“Cút đi, cái đồ lùn 1m79 nhà anh, dám trêu ghẹo chiều cao 1m83 của tôi.”

Hạ Thanh Hòa nắm lấy con bạch tuộc tám chân trên giường ném vào mặt Đỗ Kim Vũ. 

“Mang theo người nhà anh cút nhanh đi, tôi đã nói bao nhiêu lần là tôi không thích bạch tuộc rồi mà.”

“Có một loại thích, gọi là fan nhà em cảm thấy em thích đó.” Đỗ Kim Vũ nói:

“Các cô ấy khó khăn lắm mới gửi đến, tôi làm sao mà không biết xấu hổ không nhận chứ, tôi thiện lương như vậy.”

Từ khi Tạ Thầm diễn vai bạch tuộc tinh đầy sắc khí, Hạ Thanh Hòa đã bị bạch tuộc đeo bám. Lần nào fan tặng quà cũng không thiếu đủ loại bạch tuộc lớn nhỏ khác nhau.

Bề ngoài là tặng thú bông nhưng thực chất là đang lén lút tặng “chồng”. Điều này Hạ Thanh Hòa vẫn dùng tài khoản phụ trà trộn vào nhóm fan mới biết được thông tin tuyệt mật này.

Từ đó về sau, cậu đã bị PTSD với bạch tuộc.

Có lời giải thích:

PTSD: là một rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play