“Đúng vậy, công ty đang kìm hãm sự phát triển của tôi nên tôi đang nghĩ có nên hủy hợp đồng không.” Hạ Thanh Hòa đứng dậy, đi đến bàn ăn ngồi xuống, bắt đầu ăn chiếc sandwich.
“Khó mà làm được.”
Trình Vân Thụ đổi sang một chiến thuật khác, nói "Gia đình họ Hạ các cậu ai cũng là rồng phượng cả, không thể nào đến lượt cậu lại biến thành một con giun dế được đúng chứ?”
“Cậu xem, chị cậu tung hoành trên thương trường, ai nhìn thấy mà chẳng nể trọng ba phần còn anh cậu nghiên cứu máy tính, tự mình lập nghiệp giờ là tinh anh trong giới công nghệ, người sáng lập của game đứng đầu <Kỷ Nguyên Tinh Không> và mẹ cậu cầm bút vẽ tùy tiện vài nét đã là họa sĩ đương đại nổi tiếng rồi, vậy cậu thì sao?”
“Đừng thấy cậu hiện tại là idol đỉnh lưu thấy có vẻ oai phong lắm nhưng mà mười năm nữa mà xem, cậu sẽ thấy cái danh hiệu này thật xấu hổ khi nhắc đến. Đến lúc đó người khác hỏi cậu, đóng phim bao nhiêu năm rồi, có tác phẩm tiêu biểu nào không? Cậu nghĩ mấy bộ phim thần tượng mì ăn liền kia có nói ra được miệng không?”
“Nếu cậu đóng phim của Hàn Lăng thì đã khác rồi đó chính là nghệ thuật, sau này cậu sẽ là nghệ sĩ, một bộ phim thôi là đủ để cậu khoe khoang cả đời rồi.”
“Trong sử sách huy hoàng của gia đình họ Hạ các cậu, cũng có thể sánh vai với chị và anh cậu mà thêm một nét nữa.”
“Có rung động không? Rung động thì hành động ngay thôi.”
Hạ Thanh Hòa ăn xong sandwich, thong thả lau lau ngón tay, nhìn về phía Trình Vân Thụ đang ngồi đối diện thao thao bất tuyệt: “Anh tìm hiểu gia đình tôi rõ thế, là muốn gả cho chị tôi hay anh tôi vậy?”
“Tôi muốn gả cho cậu, được chưa?” Trình Vân Thụ nói đến nỗi giọng muốn bốc khói.
“Cá vàng, rót cho tôi cốc nước.”
Hạ Thanh Hòa hình như còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói “Cái này e là phải làm anh thất vọng rồi, tôi không thích đàn ông.”
“Hắc, cậu không thích đàn ông nhưng cậu lại rất thu hút đàn ông thích đó nha.” Trình Vân Thụ bật cười
“Nhanh đồng ý đi, không thì ngày mai tôi sẽ mang theo của hồi môn, đến nhà cậu ở rể.”
“Đi đi, cậu dám đi, tôi liền dám đăng Weibo, nói cậu yêu thầm Tiêu Xúc, cầu mà không được nên mới độc thân nhiều năm.” Hạ Thanh Hòa nhìn anh, không hề nhượng bộ.
Tới, cùng nhau tổn thương nhau đi.
“Được rồi, xem như cậu lợi hại.” Trình Vân Thụ đứng dậy rót một ly nước đá, sắc mặt khó chịu bỏ đi.
Hạ Thanh Hòa nhéo nhéo sống mũi, vẫn còn buồn ngủ, đứng dậy định đi vào phòng ngủ bù tiếp.
“Đinh” chiếc điện thoại đặt trên sofa vang lên một tiếng, cậu đi đến mở ra.
Thuyền trưởng Tinh Không: A Hòa, tối nay qua ăn cơm đi, mẹ Trần hầm canh cho em đấy.
Ông trời nhỏ: Anh, anh đi công tác về rồi ạ?
Thuyền trưởng Tinh Không: Ừm, mai lại phải đi rồi, lâu rồi không gặp nhớ em, tối nay nhớ về.
Ông trời nhỏ: Vâng, tối gặp.
Hạ Thanh Hòa đặt điện thoại xuống, lẩm bẩm trong miệng: “Cái đồ mách lẻo.”
Trình Vân Thụ chắc chắn đã lôi anh trai cậu làm viện binh, nếu không Hạ Minh Giản cái người bận rộn đó, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà gọi cậu qua ăn cơm chứ.
“Thanh Hòa, em cứ đồng ý đi, cơ hội tốt như vậy nghìn năm có một đấy.” Đỗ Kim Vũ dọn dẹp xong bếp đi ra.
“Hai năm nữa, đợi em trưởng thành rồi có muốn đóng phim của đạo diễn Hàn cũng chưa chắc có cơ hội đâu.”
“Hai năm nữa thì nói chuyện hai năm nữa. Bây giờ tôi không có hứng thú.”
Hạ Thanh Hòa nói, đột nhiên thấy bên cửa sổ sát đất có một con thú nhồi bông bạch tuộc khổng lồ nằm đó, cái đầu to đùng tựa vào kính, tám cái xúc tu lộn xộn trải dài trên thảm, mỗi cái đều dài bằng chiều cao của một người.
Nó như đang nhe nanh múa vuốt xâm chiếm không gian riêng tư của cậu.
“Đỗ Cá Vàng, cái này là cái gì? Anh không những thả chó vào nhà tôi, còn thả cả bạch tuộc nữa, anh muốn tạo phản phải không?”
Đỗ Kim Vũ đi tới, nhấc một xúc tu bạch tuộc lên khoe: “Đây là do các fan của cậu cùng nhau đặc biệt đặt làm với hãng đồ chơi, trên thế giới chỉ có một con này thôi, mấy chục vạn đó. Em xem , bên này còn thêu tên em nữa kìa “Độc quyền Hạ Thanh Hòa”.
Anh ta dùng sức kéo lên trên, để lộ phần tên thêu ở gốc xúc tu, quả nhiên là năm chữ “Độc quyền Hạ Thanh Hòa”.
“Anh không xử lý nó đi à?” Hạ Thanh Hòa mặt trầm xuống.
Đỗ Kim Vũ vẻ mặt khó xử: “Cái này có tên có tuổi rõ ràng thế này, xử lý thế nào được? Vứt đi mà bị người khác nhặt được, nhìn tên là biết của em rồi. Hơn nữa nó to như vậy, lại độc nhất vô nhị, vạn nhất xuất hiện bên ngoài rất dễ bị fan nhận ra.”
“Bị các fans biết là em vứt bỏ quà mà các fans tỉ mỉ chuẩn bị, các fans sẽ buồn lắm.”
“Anh đừng nhìn tôi, căn hộ của tôi có tí tẹo, làm sao mà để vừa được. Cứ để nó yên tĩnh nằm ở đây đi, dù sao tôi cũng không thường về đây ở.”
“Vậy nhét nó vào phòng khách đi.”
Không thể vứt vậy thì coi như không thấy.
“Được thôi.”
Đỗ Kim Vũ ôm con bạch tuộc lớn đi về phía phòng khách, khi đi ngang qua Hạ Thanh Hòa thì dừng lại, duỗi một cái xúc tu ra phía trước.
"Em sờ thử xem, mềm mại lắm. Dùng toàn vật liệu tốt nhất, công nghệ đỉnh cao và khâu vá hoàn toàn làm từ thủ công đấy.”
“Cá vàng chết tiệt, anh có phải làm phản không?”
Hạ Thanh Hòa giật mình lùi lại một chút, khẩn cấp tránh cái xúc tu đang duỗi tới, đứng cách xa hơn 1 mét, lạnh lùng nhìn Đỗ Kim Vũ và cái đầu bạch tuộc trong vòng tay anh ta.
“Sao có thể, tấm lòng tôi dành cho em trời đất chứng giám.” Đỗ Kim Vũ cười hì hì chọc chọc cái đầu bạch tuộc, đột nhiên nảy ra một ý, nói “Tạ Thầm lăn lộn trong giới điện ảnh lâu như vậy rồi, còn chưa từng đóng phim của đạo diễn Hàn phải không? Cái giải Ảnh đế Kim Phượng của anh ấy, so với giải Tiểu Kim Nhân vẫn còn kém một chút ý nghĩa. Cái này nếu đợi cậu cầm Tiểu Kim Nhân, chậc chậc, không khí trong siêu thoại của các fan CP có khi phải thay đổi vị trí rồi đó chứ”
“Các fan CP không phải nói, dựa vào thực lực mà nói chuyện, ai cứng hơn thì người đó ở trên sao. Đợi cậu cầm Tiểu Kim Nhân, thực lực càng “cứng” hơn, chẳng phải là muốn đảo ngược CP sao?”
“Ai da, gió tanh mưa máu, gió tanh mưa máu rồi.” Anh ta kéo con bạch tuộc tiếp tục đi về phía phòng khách, như vô tình lẩm bẩm một tiếng “Cái chân con này còn mềm nữa chứ.”
“Tối nay tôi đi Cảnh Viên, anh không cần đi theo.”
Hạ Thanh Hòa quay người tiếp tục đi về phía phòng ngủ. Những lời Đỗ Kim Vũ vừa nói cứ xoay vòng vòng trong đầu cậu, suy nghĩ lại hình như cũng có chút lý. Nếu cậu có thể áp chế được Tạ Thầm hình như cũng không tệ lắm.
Bốn giờ chiều, Hạ Thanh Hòa thay áo hoodie trắng và quần short thể thao màu xám, chuẩn bị đi Cảnh Viên ăn cơm.
Cầm chìa khóa xe, đi tới cửa, chợt cậu dừng lại, nhìn về phía phòng khách. Sau đó lại quay lại, kéo con bạch tuộc khổng lồ ra.
Hạ Minh Giản ở biệt thự Cảnh Viên, không gian rộng, nhiều phòng vừa vặn có thể nhét con bạch tuộc vào đó.
Con bạch tuộc khổng lồ bị nhét vào cốp xe Mercedes màu đen, khởi hành đi đến Cảnh Viên.
Một tiếng sau, một đoạn kẹt xe dài đằng đẵng, chiếc Mercedes như một con ốc sên khổng lồ chịu đủ ủy khuất, chầm chậm cuối cùng cũng bò được tới Cảnh Viên.
Hạ Thanh Hòa đỗ xe trước cửa biệt thự của Hạ Minh Giản, xuống xe kéo con bạch tuộc lớn ra khỏi cốp.
Cậu ôm đầu bạch tuộc, đóng cốp xe lại, quay người, phát hiện một chiếc xe thể thao mui trần màu xanh biển đang đỗ phía sau.
Chủ nhân chiếc xe đang gác tay lên cửa xe, nghiêng đầu nhìn cậu.
Hạ Thanh Hòa tưởng xe mình cản đường, liền nghiêng người nhìn thoáng qua làn đường bên cạnh, nói:
“Đối diện không có xe, có thể đi qua.”
Tạ Thầm ngồi trong xe, nương theo cặp kính râm che khuất, đôi mắt ngang nhiên quét một vòng trên người Hạ Thanh Hòa, đặc biệt là từ chiếc quần short xám đến đôi chân dài trắng nõn thon gọn rồi đến đôi tất thể thao trắng tinh.
Nghe thấy tiếng nói, hắn dùng ngón tay kéo kính râm xuống, đặt trên sống mũi lộ ra đôi mắt sâu thẳm, cười chỉ chỉ, nói:
“Chân bạch tuộc của cậu chắn đường rồi.”
Hạ Thanh Hòa nhìn rõ khuôn mặt phô trương của Tạ Thầm trong nháy mắt như bị điện giật, cứng đờ tại chỗ, con bạch tuộc khổng lồ trong tay trở nên nóng bỏng lạ thường.
Vứt đi thì không được, vứt lại chỗ cũ thì càng tỏ vẻ chột dạ.
Cậu rũ mắt nhìn xuống mặt đường, quả nhiên có một xúc tu bạch tuộc đang ngang ngược chắn ngang làn đường bên cạnh.
Mặt cậu nóng ran từng đợt, cậu không dám ngẩng đầu nữa, sợ đối phương nhìn thấy vẻ lúng túng của mình. Cậu dùng sức kéo cái xúc tu bạch tuộc gây chuyện đó về, quay người trực tiếp đi về phía biệt thự.
Chỉ để lại một bóng dáng tự cho là lạnh lùng vô tình nhưng thực chất lại có chút hoảng loạn.
Tạ Thầm nhìn theo cậu đi vào cổng biệt thự cho đến khi không còn thấy nữa, mới khởi động xe vòng qua làn đường bên cạnh, khẽ cười thở dài: “Thật là đáng yêu.”
“Rầm” Tất cả sự xấu hổ bị nhốt lại sau cánh cửa, Hạ Thanh Hòa dựa lưng vào cửa mới thở phào một hơi, mặt vẫn còn nóng bừng.
Con bạch tuộc khổng lồ vô tình bị vứt xuống đất.
Mẹ Trần nghe thấy động tĩnh, từ nhà bếp đi ra, cười nói: “Tiểu thiếu gia đến, cơm sắp xong rồi.”
“Vâng, anh trai con đâu ạ?” Hạ Thanh Hòa đứng dậy thay dép lê.
“Nhị thiếu đang tắm trên lầu, lát nữa sẽ xuống ngay.” Mẹ Trần đi tới, nhìn thấy con bạch tuộc nằm trên đất, nói:
"Tiểu thiếu gia tối nay muốn ngủ ở đây sao? Đến cả đồ chơi ôm ngủ cũng mang theo. Con này còn to nữa chứ, hồi nhỏ cậu thích ôm bạch tuộc con ngủ lắm nhưng lúc đó người nhỏ, bạch tuộc cũng nhỏ thôi.”
Mẹ Trần bế con bạch tuộc từ dưới đất lên: “Sao có thể cứ vứt xuống đất như vậy được, để tôi mang lên phòng cậu đặt lên giường nhé.”
“Không cần đâu mẹ Trần, mẹ cứ nhét nó xuống tầng hầm là được.” Hạ Thanh Hòa nói:
“Con đi rửa mặt đã, hơi nóng.”
Mẹ Trần đặt con bạch tuộc lên sofa, giống như tết bím tóc, đem tám cái chân nhe nanh múa vuốt kia cuộn gọn gàng lại với nhau: “Ai da, đồ ôm ngủ mà, sao có thể để ở tầng hầm được, ẩm ướt lắm, sẽ bị mốc mất. Lần sau muốn ôm thì không dùng được nữa đâu.”
“Không sao đâu, bây giờ con ngủ không ôm nữa.” Hạ Thanh Hòa gọi từ cửa nhà vệ sinh.
“Cái này là fan tặng, chỗ con không có chỗ để lại không thể vứt, cứ để nó ở tầng hầm là được.”
“Để ai ở tầng hầm?” Hạ Minh Giản đi xuống từ cầu thang.
“Là bạch tuộc con của tiểu thiếu gia ạ.” Mẹ Trần nói.
“Con bạch tuộc con này hơi to.” Hạ Minh Giản vỗ vỗ đầu bạch tuộc, cười nói:
“Fan của em còn hiểu em ghê, biết em hồi nhỏ thích ôm đồ chơi bạch tuộc ngủ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, các fan đã dụng tâm chuẩn bị quà như vậy, cũng không thể để ở tầng hầm sinh mốc được. Tiểu thiếu gia bây giờ không ôm thì tôi sẽ bọc lại rồi cất lên gác mái.”
Mẹ Trần nói “Khi nào muốn ôm thì lấy ra cũng tiện.”
Nước trong toilet chảy ào ào, Hạ Thanh Hòa không nghe thấy câu cuối của mẹ Trần.
Hạ Minh Giản lại vỗ vỗ, nói: “Cứ cất lên gác mái đi, thằng bé không có tính kiên định bây giờ thì chê nhưng biết đâu ngày nào đó lại muốn tìm.”
Mẹ Trần “vâng lời” cười tủm tỉm ôm bạch tuộc đi lên lầu, nói: “Tiểu thiếu gia còn chưa lớn lên đâu.”
Hạ Thanh Hòa từ toilet ra, Hạ Minh Giản đang dựa vào sofa, nói: “Lại đây.”
Cậu đi tới, Hạ Minh Giản duỗi tay xoa xoa tóc cậu: “Dạo này sống thế nào, sao trông héo rũ, không có tí tinh thần nào vậy.”
“Kiểu tóc cũng rối loạn hết rồi.” Hạ Thanh Hòa nghiêng đầu né tránh, ngồi xuống sofa.
“Chán, chán muốn chết, em muốn đi nghỉ phép , tìm một bãi biển nào đó nằm dài.”
“Sao, lại chơi chán trong giới giải trí rồi à?” Hạ Minh Giản từ giá rượu lấy một chai vang đỏ, mở ra rót vào ly.
“Chơi đủ rồi thì nghỉ ngơi một chút đi, mẹ đang ở Nam Pháp hay em bay qua thăm ba mẹ, tiện thể coi như nghỉ phép luôn.”
“Không đi đâu, nhìn hai người họ ngọt ngào đến phát ngán.” Hạ Thanh Hòa nhìn ly rượu được đưa qua, lắc đầu.
“Em phải lái xe, không thể uống.”
“Lái xe gì chứ, tối nay ngủ lại đi.”
Hạ Minh Giản nhét một ly rượu khác vào tay Hạ Thanh Hòa, hai thành ly chạm vào nhau.
"Suy nghĩ một chút đi, em cảm thấy nhàm chán có phải vì em vẫn chưa chạm đến cái thứ mê hoặc nhất ở trung tâm của ngành này không?”
Hạ Thanh Hòa cũng nhấp một ngụm, lông mày nhướng lên:
“Anh nhận tiền hối lộ của Trình Vân Thụ hả?”
Hạ Minh Giản cười cười, nói:
“Anh thiếu tiền của nó sao?”
“Anh nói với em là vì em là bảo bối đệ đệ của anh.”
“Em bây giờ 23 tuổi rồi, không phải ba tuổi, cũng không phải mười ba tuổi, không thể cứ sống qua loa như vậy nữa.”
“Hồi nhỏ em thấy chơi tennis chán, đi học hát kịch, thấy hát kịch chán, lại đi chơi xe karting, hết cái này đến cái khác. Cứ thế mà lớn lên, thấy đi học chán, liền nghỉ học vào giới giải trí, bây giờ thấy đóng phim cũng chán, em lại muốn làm gì nữa?”
“Nhìn bộ dạng này của em, còn chưa nghĩ ra phải không? Em từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không thiếu, ai cũng dỗ dành em, chiều theo em, tính tình em lại đạm bạc, không có dã tâm không có dục vọng như vậy mới khiến mọi người trong nhà lo lắng.”
“Nếu một ngày nào đó, em cảm thấy thế giới này đều nhàm chán, tồn tại cũng nhàm chán, thì phải làm sao đây?”
“Người sống trên đời, phải có chút niềm tin, có chút vướng bận. Bảo nhi, anh sợ có ngày nào đó em cứ như một làn gió nhẹ, không còn vướng bận gì mà rời đi mất.”
Hạ Minh Giản ôm lấy vai em trai, dùng sức ôm cậu thật chặt.