“Lại một đường đua khác, anh còn đang phát điên cái gì vậy?”

Nghe cái giọng điệu cười hề hề của anh ta, chẳng đàng hoàng gì cả.

Đỗ Kim Vũ người này là kẻ bất cần, không đứng đắn nhưng lại có chút bản lĩnh, quan trọng là cái tâm rộng lương thiện như Hạ Thanh Hòa, chịu áp lực tốt mà lại còn biết dỗ người, thật ra chủ yếu là biết dỗ Hạ Thanh Hòa.

Thế nên, anh ta đã được Trình Vân Thụ sắp xếp làm người đại diện cho Hạ Thanh Hòa, nhưng gặp chuyện lớn thì cơ bản đều là Trình Vân Thụ tự mình ra mặt giải quyết.

Đỗ Kim Vũ ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai Hạ Thanh Hòa, hắc hắc cười hai tiếng: “Tôi vừa xem hai truyện đồng nhân của cậu với Tạ lão sư trên siêu thoại rồi theo chỉ dẫn của fan ở bình luận, mò được đến một trang web thần kỳ, mở mang tầm mắt, phát hiện ra một thế giới mới.”

“Cậu biết không? Ở trong đó, cái kiểu nhân vật thiếu gia kiêu căng tự phụ như cậu nổi tiếng lắm, gọi là vạn nhân mê, trời sinh mị hoặc đó.”

"Coca cho tôi." Hạ Thanh Hòa chìa tay.

"Đây là Nước vui vẻ béo phì, em không được uống." Đỗ Kim Vũ từ chối.

"Không uống, tôi nghe tiếng thôi." Hạ Thanh Hòa trực tiếp rút lon Coca đã không còn lạnh ra.

Cầm trong tay lắc mạnh một lúc, trông đúng là để nghe tiếng, Đỗ Kim Vũ yên tâm.

Ngay sau đó "Xoẹt" một tiếng, một dòng nước nâu sẫm sủi bọt bắn nhanh tới, dính đầy mặt Đỗ Kim Vũ.

Anh ta “ô ô” kêu lên rồi nhảy lùi lại: “Làm gì, làm gì vậy?”

“Để anh rửa não đó.”

Xa xa truyền đến tiếng ồn ào, những nhân viên ê kíp bị nắng phơi đến rã rời lập tức đều bừng tỉnh, ai nấy vào vị trí của mình.

"Tới tới tới, chị Phỉ Phỉ mời mọi người uống cà phê!" Trợ lý của Dương Phi Phỉ lớn tiếng hô to, phía sau là một chiếc xe minibus của tiệm đồ uống lạnh đến giao hàng.

"Nha ~ xuân sắc đầy mặt a!" Đỗ Kim Vũ túm vạt áo phông lau mặt, nhìn Dương Phi Phỉ lắc mông đi vào phòng hóa trang.

Hạ Thanh Hòa nghiến răng hỏi: “Còn mấy ngày diễn nữa?”

Cái nắng này phơi phiền thật, cậu muốn nghỉ phép.

Đỗ Kim Vũ cầm điện thoại lên, lật lật ghi chú, tính toán nói: “Còn năm ngày, nếu nữ thần không giở trò.”

Không giở trò, đương nhiên là không thể nào, đi muộn về sớm là chuyện thường ngày, phiền nhất thật ra là sửa kịch bản.

Hạ Thanh Hòa mẹ nó cái đồ phế vật, tối hôm trước vất vả lắm mới học thuộc lời thoại, ngày hôm sau đến, Dương Phi Phỉ tóm lấy biên kịch làm một trận sửa kịch bản, lời thoại tối qua học một câu cũng chẳng dùng được.

Ép cậu chỉ có thể niệm “Một hai ba bốn năm, lên núi đánh hổ.”

"Về nói với Trình tổng, sau này có phim của cô ta thì không nhận." Thấy cô gái của tiệm đồ uống lạnh cầm cà phê đá đi tới, Hạ Thanh Hòa ngồi dậy, cài lại cúc áo cổ.

Đỗ Kim Vũ tiến lên nhận lấy cà phê, cô bé ngượng ngùng: “Hạ lão sư, em là fan của anh, có thể chụp chung một tấm ảnh với anh không ạ?”

Hạ Thanh Hòa đứng dậy, cười dịu dàng dễ gần: “Đương nhiên có thể, cảm ơn em đã yêu thích.”

Cô bé đưa điện thoại cho Đỗ Kim Vũ, đứng cạnh Hạ Thanh Hòa.

Đỗ Kim Vũ cầm điện thoại quỳ một gối xuống đất, trông vô cùng chuyên nghiệp: “Ba hai một, cheese!”

Hạ Thanh Hòa bị bốn chữ to vàng chói lọi "Hòa quang đồng trần" trên ốp điện thoại làm lóa mắt, nụ cười hoàn hảo suýt chút nữa vỡ ra.

Gần đây cái thứ chó chết kia, nhảy nhót trong thế giới của cậu hơi bị thường xuyên rồi đó nha!

Cảnh đầu tiên hôm nay là cảnh hôn, nam nữ chính hẹn ước hôn nhau bên bờ biển.

Dương Phi Phỉ hóa trang xong thay một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài xõa trên vai đứng trên bờ cát, mặc nước biển lướt qua chân, làm ướt vạt váy, không còn vẻ yêu diễm lúc nãy, tự nhiên toát lên khí chất thuần khiết tiên tử.

Mặc kệ nói thế nào, diễn xuất của người phụ nữ này vẫn rất ổn, đóng cặp với Hạ Thanh Hòa cái loại nghiệp dư chỉ có vẻ đẹp cũng coi như là thiệt thòi cho cô ta.

Hạ Thanh Hòa vô cùng tự biết về diễn xuất của mình, nên Dương Phi Phỉ làm loạn trong đoàn phim, chỉ cần không quá đáng, cậu thường không chấp nhặt.

Cái phim thần tượng sắp hết hạn này, đoàn phim trừ đạo diễn Lý lão nhân có chút bản lĩnh, Dương Phi Phỉ có chút diễn xuất, còn lại là một gánh hát rong, ai cũng chẳng cần đòi hỏi cao ở ai.

Hạ Thanh Hòa nắm tay Dương Phi Phỉ, hai người cùng nhau tản bộ trên bờ cát, cậu nghiêng đầu ghé sát tai cô ta thì thầm.

Người phụ nữ đột nhiên giằng ra, đạp lên sóng biển chạy về phía trước, vừa chạy vừa quay đầu lại cười.

Người đàn ông đuổi theo vài bước, ôm chặt lấy người phụ nữ vào lòng, cúi đầu hôn cô ta.

Đột nhiên, người phụ nữ bị đẩy ra, lảo đảo lùi lại, suýt nữa ngã vào trong nước biển.

"Cut!" Đạo diễn kêu ngừng, thấy hai người vừa rồi còn tình tứ trên màn ảnh, lúc này cách xa hơn 1 mét đều lạnh mặt.

Lý Sơn cau mày đi tới, hỏi: “Sao thế này? Hai vị tổ tông.”

"Quay cảnh hôn, không diễn đóng thế sao?" Trong mắt Hạ Thanh Hòa đầy vẻ ghét bỏ, giọng nói cũng lạnh như băng.

Lời này khó mà tiếp lời, dù sao trước khi quay, ông ta đúng là chưa nói là hôn thật hay diễn cảnh hôn giả, cái loại phim gánh hát rong như ông ta lại không cần cảnh thân mật gì đó, đối với cái này cũng không có yêu cầu gì, có phải hôn thật hay không đều là xem sự ăn ý giữa nam nữ chính, đôi khi quản nhiều ngược lại không tốt.

Có diễn viên quan hệ mập mờ hoặc yêu cầu cao thì hôn thật, có diễn viên đã kết hôn hoặc có người yêu thì sẽ diễn cảnh hôn giả, lợi dụng góc máy quay mà cho ra cảnh thân mật.

Lý Sơn không muốn đắc tội hai vị tổ tông, chỉ nhìn về phía Dương Phi Phỉ, chờ cô ta nói chuyện.

"Tôi cũng là vì diễn thôi mà." Khóe miệng Dương Phi Phỉ nhếch lên một nụ cười. 

“Hơn nữa, chuyện này tôi mới là người chịu thiệt thòi chứ, làm như trinh tiết liệt nam vậy, chẳng lẽ vẫn là trai tân sao.”

Đạo diễn Lý Sơn trong lòng đánh trống, lại nhìn về phía Hạ Thanh Hòa.

Lúc này Đỗ Kim Vũ và trợ lý của Dương Phi Phỉ đã vây lại, Dương Phi Phỉ từ tay trợ lý rút ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, híp mắt trên dưới đánh giá Hạ Thanh Hòa, ánh mắt không chút kiêng dè đảo quanh vùng thắt lưng cậu.

Hạ Thanh Hòa cảm thấy bị xúc phạm, ngọn lửa dưới đáy lòng lại bùng lên một tầng, nói ra lời, cũng có chút không lựa lời: “Tôi có chút thói ở sạch, đối với những thứ không chọn đồ ăn, thật sự không thể nuốt trôi, vậy thì xin Dương lão sư chịu khó nhiều hơn.”

Cậu vừa nói vừa nhận một chiếc khăn ướt từ tay Đỗ Kim Vũ, lau mặt.

Vị trí lau chính là nơi vừa nãy mặt Dương Phi Phỉ cọ qua, vẻ ghét bỏ lộ rõ ràng.

"Giờ quay phim thần tượng, mọi người chẳng phải đều là diễn đóng thế sao?" Đỗ Kim Vũ cười tủm tỉm nói.

“Đoàn phim chúng ta không giống sao? Sao không nhắc trước vậy làm chúng tôi hiểu lầm, cho rằng Dương lão sư đây cũng quý giá như Trần lão sư, Tống lão sư đã từng hợp tác trước đây, vừa khéo Hạ Thanh Hòa của chúng tôi lại có thói ở sạch, mọi người ăn ý hợp tác, cũng không cần nói ra làm mất mặt mũi.”

“Nếu ông nói trước, chúng ta cũng dễ dành sắp xếp diễn viên đóng thế chứ, đột nhiên bất ngờ thế này lại làm lỡ nhiều việc quá.”

"Đỗ kia, mày có ý gì? Một con chó thôi, đến lượt mày sủa à." Dương Phi Phỉ khoanh tay trước ngực, nhổ điếu thuốc ngậm trong miệng, tức giận mắng.

Đỗ Kim Vũ vừa định há mồm cãi lại, Hạ Thanh Hòa đã ném chiếc khăn ướt đã dùng xong tới: “Không có đóng thế, cậu lên, cảnh này cậu diễn.”

Nói xong, cậu trực tiếp xoay người đi về, lười biếng chẳng thèm để ý đến mấy người này nữa.

"Ai? Tôi, tôi..." Đỗ Kim Vũ vội vàng gọi cậu.

Hạ Thanh Hòa tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại mà phẩy phẩy tay: “Cậu diễn đi, không thì cần cậu làm gì.”

"Tôi, tôi..." Tôi rõ ràng đang cố gắng giúp cậu cãi nhau mà, cậu lại hại tôi, Đỗ Kim Vũ thật sự cạn lời.

Cạn lời thì cạn lời, nhưng trận chiến không thể thua, hắn quay người lại, tiếp tục cười tủm tỉm nhìn Dương Phi Phỉ, chỉ là nụ cười càng thêm đáng khinh: “Dương lão sư, đến đây đi, tôi không có thói ở sạch, ngài muốn hôn thế nào, tôi đều phối hợp.”

"Đồ thần kinh!" Dương Phi Phỉ mắng một tiếng, đẩy Đỗ Kim Vũ sang một bên, nghênh ngang bỏ đi, “Cái phim này ai muốn quay thì quay, tôi không quay.”

Trợ lý của cô ta vội vàng đuổi theo, tại chỗ chỉ còn Lý đạo và Đỗ Kim Vũ mắt to trừng mắt nhỏ, cùng với những nhân viên ê kíp xung quanh giả vờ điều chỉnh máy móc, sắp xếp đạo cụ.

"Lý đạo, ngài xem tôi còn quay không?" Đỗ Kim Vũ cười tủm tỉm hỏi.

Lý đạo giơ tay vuốt mặt: “Quay? Quay cái gì nữa? Mau về khuyên thiếu gia nhà cậu đi.”

"Ai, cái này không trách Thanh Hòa nhà chúng tôi đâu." Đỗ Kim Vũ tiến lên khoác lấy vai đạo diễn, vỗ vỗ vai thân thiết, “Thanh Hòa nhà chúng tôi không quay cảnh hôn, đây không phải bí mật gì, trong giới hơi chú ý một chút là biết, tôi cũng không tin Dương Phi Phỉ cô ta không biết, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của Thanh Hòa nhà chúng tôi mà.”

"Phải, phải, Thanh Hòa nhà các cậu quý giá nhất, một đại nam nhân hôn một chút thì sao?" Lý đạo gạt tay Đỗ Kim Vũ ra, cau mày nói, “Sắp đóng máy rồi, cậu nói xem giờ làm sao đây, dỗ không xong hai vị tổ tông này, hôm nay tiền cả ngày đổ sông đổ biển hết.”

"Mặc kệ nói thế nào, Dương Phi Phỉ muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn diễn xuất có diễn xuất, giờ lại bắt cặp với Ngô tổng, tôi biết làm sao bây giờ?" Lão Lý lại bắt đầu cào mấy cọng tóc lưa thưa trên đỉnh đầu, “Cậu về khuyên Thanh Hòa đi, qua được cửa ải này, coi như tôi thiếu cậu một ân tình lớn.”

"Ai, đây không phải là làm khó tôi sao?" Đỗ Kim Vũ mặt mày ủ ê, giả bộ.

“Tuổi trẻ đang đúng lúc làm nên sự nghiệp, sợ gì khó xử? Không thì cần cậu làm gì.” 

Lý đạo hừ lạnh một tiếng “Thằng nhóc cậu còn tinh ranh hơn cả khỉ, được rồi được rồi, chuyện giải quyết xong, lão già này cũng nợ cậu một ân tình.”

"Ngài đã nói đến mức này rồi, vậy tôi phải về khuyên, quỳ xuống cũng phải khuyên." Đỗ Kim Vũ cam đoan chắc nịch.

Khuyên thì chắc chắn không được, châm dầu vào lửa mới có thể giải quyết được Dương Phi Phỉ.

Giải quyết được cô ta thì mọi vấn đề khác cũng được giải quyết theo.

Khi Đỗ Kim Vũ trở lại xe riêng, Hạ Thanh Hòa đã thay quần tây áo sơ mi.

Bây giờ, cậu mặc một bộ áo thun quần đùi màu xám đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

“Quần áo tôi đã để đó cho anh, mặc vào đi diễn đi.”

Đỗ Kim Vũ đau khổ nói: “Tôi thì muốn lên thay đó nhưng Dương Phi Phỉ cô ta không chịu, cô ta đẩy tôi, còn mắng tôi thần kinh.”

“Tổ tông, cô ta rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của em, cái loại hành vi xấu xa đáng khinh này tuyệt đối không thể dung túng, không thì sau này ai cũng có thể thừa dịp quay phim mà hôn em một cái, sờ em một phen.”

"Có ghê tởm không, câm miệng cho tôi." Hạ Thanh Hòa mở mắt ra, liếc xéo Đỗ Kim Vũ một cái.

Cùng một người khác miệng đối miệng, nước bọt cùng trao đổi, chỉ nghĩ thôi cậu đã thấy buồn nôn từng đợt: 

“Gọi điện cho chị tôi.”

"Được rồi." 

Đỗ Kim Vũ thật sự kích động, lập tức hai tay nâng điện thoại bấm số “Tôi đây liền thông báo đại tiểu thư.”

“Alo?”

Điện thoại thông, giọng Đỗ Kim Vũ mách tội ấm ức lại phẫn uất: “Hạ tổng, Ngô tổng bên Bác Thành muốn chiếm tiện nghi của Thanh Hòa, muốn hôn Thanh Hòa.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play