Sáng sớm, Hạ Thanh Hòa đã bị Đỗ Kim Vũ lôi xềnh xệch ra khỏi giường. Khoác vội bộ thường phục đơn giản, cậu lúc đó vẫn còn ngái ngủ, lơ mơ theo chân đi ra ngoài.
Hôm nay họ phải bay về đoàn phim, thời gian gấp gáp vô cùng.
“Tỉnh táo lên chút đi tổ tông, lên xe rồi muốn ngủ bao nhiêu cũng được.”
Đỗ Kim Vũ kéo hai vali hành lý to đùng, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới đánh giá cậu em: áo hoodie đen mặc chung với quần jeans, tuy là đơn giản nhưng mặc trên người Hạ Thanh Hòa lại toát lên khí chất "anh trai nhà bên", "nam thần vườn trường" nhìn trông rất thoải mái, tươi mới và tràn đầy sức sống thanh xuân.
“Lát nữa gặp fan, nhớ cười thật tươi vào nhé. Các fans còn chưa kịp gì, sáng đã đứng đợi ngoài này rồi cũng không dễ dàng gì đâu.” Đỗ Kim Vũ nhắc nhở.
“Biết rồi ạ.” Hạ Thanh Cung ngáp dài một cái, đúng là buồn ngủ đến chết đi được.
“Đinh!” Tầng một đã đến. Cửa thang máy vừa mở, liền thấy Tạ Thầm dắt theo trợ lý bước ra từ thang máy đối diện.
Hạ Thanh Hòa vốn còn đang mơ màng, lập tức biến sắc, sống lưng thẳng tắp, nhanh tay rút chiếc kính râm trong túi áo Đỗ Kim Vũ đeo lên, mũ áo hoodie đen trùm kín đầu. Cậu lướt qua Tạ Thầm, sải bước đi thẳng ra ngoài, khí thế lạnh lẽo bức người.
Đỗ Kim Vũ ở phía sau chậm rãi kéo vali hành lý, khi đi ngang qua Tạ Thầm thì cười nói: “Chúng tôi vội quá, đi trước đây, Tạ lão sư tạm biệt nhé!”
“Ừm, đi đường cẩn thận.” Tạ Tri Ân gật đầu.
“Người ta đang vội mà anh lại bảo người ta đi chậm lại, ha, anh đúng là biết cách nói chuyện ghê.”
Nhìn Hạ Thanh Hòa và Đỗ Kim Vũ bước ra cổng lớn, trợ lý Lâu Tuyết cười nói:
“Chúng ta vào uống ly cà phê rồi hẵng đi, giờ ra ngoài không tiện lắm.”
Tạ Thầm khẽ cười: “An toàn là trên hết nhỉ.”
Quán cà phê nằm ở tầng hai khách sạn, qua ô cửa kính sát đất, vừa vặn có thể thấy Hạ Thanh Hòa đang bị các fan vây quanh chụp ảnh.
Đỗ Kim Vũ giao hành lý cho tài xế rồi ra sức chen vào “giải cứu” cậu em nhà mình.
Hạ Thanh Hòa vừa ngồi vào xe, một fan nhanh tay lẹ mắt đã nhét vào trong lòng cậu một con thú nhồi bông hình bạch tuộc tám chân.
Lâu Tuyết nhìn thấy “phụt” một tiếng bật cười: “Mấy em gái này đáng yêu thật chứ, xem Hạ Thanh Hòa bị họ làm cho cao lãnh lạnh lùng gì cũng bay biến hết rồi kìa, ha ha, đúng là mềm lòng, dễ bắt nạt ghê.”
“Đừng nhìn nữa, người ta đi xa rồi.”
Lâu Tuyết gõ gõ thìa cà phê trong tay "Tôi còn chưa hỏi anh đấy, sao vừa nãy cậu ấy vừa nhìn thấy anh liền biến sắc mặt vậy? Tối qua anh có gặp cậu ấy không?”
Tạ Thầm thu ánh mắt lại, nâng cốc cà phê nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: “Không có.”
“Thật sự không có?” Lâu Tuyết tiếp tục dò hỏi.
“Thật sự không có.” Tạ Thầm không một chút hé răng nói sự thật.
“Không có thì đắc tội cậu ấy ở chỗ nào? Chẳng lẽ là chuyện lần trước anh cướp hợp đồng đại diện Lam Huyết của cậu ấy?”
“Tôi không cướp.” Tạ Thầm bất đắc dĩ nói.
Lâu Tuyết: “Đúng, anh không cướp là nhãn hàng cuối cùng chọn anh nhưng Hạ Thanh Hòa thì chưa chắc nghĩ vậy đâu. Showbiz thị phi vô số kể, nói rõ ràng kiểu gì được? Dù anh cạnh tranh công bằng mà có được, người khác cũng không nghĩ thế đâu, vì chuyện đó mà đa số mấy vụ này đều kết thù xé mặt nhau còn thiếu sao?”
Tạ Thầm: “Cậu ấy sẽ không.”
Lâu Tuyết cười mờ ám: “Hắc, anh lại biết rồi. Mà cũng phải, bị người ta hất mặt cho còn trố mắt ra nhìn lén qua cửa sổ. Nam thần cao lãnh của anh đâu rồi hả, thật nên cho fan nhìn một cái đấy.”
Tạ Thầm cúi đầu uống cà phê, không nói.
Thầm nghĩ, Hạ Thanh Hòa hiện tại cũng coi như đỉnh lưu, đóng phim đến thiên vị cũng không tranh, huống chi với bối cảnh nhà của cậu ấy.
Với một hợp đồng đại diện, nếu cậu ấy đã quyết tâm muốn thì người khác thế nào cũng phải nhượng bộ, chẳng ai muốn đắc tội tập đoàn Hạ thị.
Có điều Hạ Thanh Hòa trong giới luôn hành xử đúng đắn cũng không dùng quyền thế để chèn ép hay tranh giành với ai, nói cho cùng thật ra cũng là thiếu gia ra showbiz chơi chơi, không coi việc lăn lộn trong giới giải trí là chuyện lớn lao gì.
“Chúng ta cũng nên đi thôi.” Tạ Thầm đặt ly cà phê xuống.
Mười giờ sáng, Hạ Thanh Hòa ngồi trong phòng chờ VIP, lướt điện thoại xem hot search.
Kéo xuống toàn là ảnh chụp cậu lúc sáng ra khỏi khách sạn, cập nhật cực kỳ nhanh.
“Oa, hôm nay Thanh Tử đi theo style cool guy, ngầu bá cháy luôn ấy chứ.”
“Nhưng mà che kín quá trời, uổng công em thức trắng đêm để hóng, chỉ nhìn thấy mỗi kính râm với mũ thôi, Tử Tử ơi anh không có tâm, huhu.”
“Hắc hắc, cùng nhau ngủ một đêm đó nha, giấu đầu lòi đuôi rồi, chúng em hiểu, chúng em đều hiểu mà.”
“Thanh Tử chắc là ngại nên mới che kín mít, còn giả vờ ngầu nữa, chúng ta đâu phải người ngoài, dâu tây cho chúng em nhìn xem có sao đâu?”
Xong rồi, chữa lợn lành thành lợn què, Hạ Thanh Hòa hối hận không kịp, cậu chỉ lo hất mặt Tạ Thầm, quên mất sức tưởng tượng của các fan mạnh mẽ đến nhường nào.
“Đúng vậy, dâu tây cho chúng em nhìn xem có sao đâu, em còn chưa được hôn, nhìn xem còn không được hả? Tạ Thầm tên nhóc nhà anh đừng có mà ăn mảnh một mình đấy!”
“Tôi đã đặt vé đến Lang Thành rồi, động phòng tôi muốn ngồi đầu giường vây xem, tôi sẽ dùng thuật tàng hình, các chị em đừng bận tâm đến tôi.”
“Chị em trên lầu ơi, tôi cũng biết thuật tàng hình, tôi ngồi cuối giường đi, không giành với chị em đâu.”
…
Ừm, là acc phụ, có thể cãi lại.
“Mấy người đừng có quá đáng, Hạ Thanh Hòa căn bản không quen biết Tạ Thầm.”
“Ôi trời, em gái sen đá nhỏ nóng nảy rồi nha, em nói không quen biết là không quen biết hả, em có phải là Thanh Tử đâu. Showbiz bé tí tẹo, đến trình độ của họ, sao có thể không quen biết được. Tủ quần áo còn dùng chung, lén lút không biết ngọt ngào đến cỡ nào nữa.”
Hạ Thanh Hòa: “…”
Thật không may, cậu chính là Hạ Thanh Hòa.
“Vé máy bay đổi xong rồi, nhanh lên dọn dẹp một chút rồi đăng ký thôi.” Đỗ Kim Vũ thở hổn hển chạy tới.
“Anh nên giảm cân đi.”
Hạ Thanh Hòa cũng không đứng dậy, hơi ngẩng đầu, chọn một góc nghiêng “tử thần” đặc biệt để lộ toàn bộ chiếc cổ trắng nõn sạch sẽ, chụp một tấm selfie.
Cắt acc phụ đi sang acc chính, tải lên, kèm caption:
“Hải Thành mưa to, máy bay khởi hành đúng giờ.”
“Tự tin.jpg.”
“Em đang làm gì vậy?” Đỗ Kim Vũ rướn đầu về phía trước “Ngàn vạn lần đừng tự sướng khi tóc tai bù xù nhé, em không biết trình độ tự sướng của em tệ đến mức nào đâu. Mấy tấm ảnh xấu của em lan truyền trên mạng, toàn là em tự chụp đấy.”
Hạ Thanh Hòa đã cất điện thoại: “Không bù xù, chỉ là tự chứng minh trong sạch thôi. Không phải muốn đăng ký sao? Sao anh còn ở đây lề mề thế?”
“Không phải, em trả đũa đúng không?” Đỗ Kim Vũ xách vali hành lý đuổi theo.
Hạ Thanh Cung đeo kính râm, lập tức biến thân thành cool guy, sải bước dài đi về phía cổng đăng ký.
Trong khoang hạng nhất, Đỗ Kim Vũ vừa sắp xếp xong hành lý, liền thấy Tạ Thầm và Lâu Tuyết bước vào, quen thuộc reo lên:
“Tạ lão sư, cũng bay ở Hải Thành sao?”
Hạ Thanh Hòa nghe tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm ngơ như không thấy.
Tạ Thầm gật đầu, tìm chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.
“Các cậu không phải đi từ sáng sớm rồi sao?” Lâu Tuyết đi đến bên cạnh Đỗ Kim Vũ hỏi nhỏ.
“Aiz, Hải Thành mưa to, chuyến đó cứ hoãn mãi không bay nên đổi sang chuyến này.”
Đỗ Kim Vũ cũng hạ giọng “Tạ lão sư của các cậu có hoạt động ở Hải Thành à?”
“Không phải, chúng tôi chuyển máy bay.”
“Ồ, vậy thì tốt rồi.”
“Các cậu đây là?”
“Đoàn phim gần đây đang quay ở Hải Thành.” Đỗ Kim Vũ nhận lấy vali hành lý trong tay Lâu Tuyết.
“Để tôi giúp cậu đặt lên.”
“Cảm ơn cậu nhé."
Đỗ Kim Vũ đặt hành lý xong, trở lại chỗ ngồi bên cạnh Hạ Thanh Hòa:
“Thấy chưa? Tạ Thầm có phải người thật còn đẹp trai hơn trong phim không? Tối qua tôi không lừa em chứ.”
“Đỗ Kim Vũ tiên sinh, anh đã bị sa thải.” Hạ Thanh Hòa đầu không quay lại, lạnh lùng nói.
“Bảo nhi, sao em có thể đối xử với tôi như vậy, tôi theo trước theo sau hầu hạ em, không có công lao cũng có khổ lao chứ, em…” Đỗ Kim Vũ gào khóc.
Hạ Thanh Hòa lập tức bịt miệng anh ta lại, cảnh cáo nói: “Anh tìm chết có phải không, còn dám gọi tên thân mật của tôi, tôi liền làm thịt anh.”
“Hừ.”
Hạ Thanh Hòa cảnh giác quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Tạ Thầm vậy mà lại ngồi ngay ở hàng ghế phía sau.
Cậu lập tức buông tay khỏi miệng Đỗ Kim Vũ, đè thấp giọng nói uy hiếp: “Im miệng, bằng không xuống máy bay tôi liền gọi điện thoại cho Trình Vân Thụ.”
Đỗ Kim Vũ vừa nghe phải gọi điện thoại cho lão bản, lập tức thành thật.
Hai tháng sau.
Nắng vàng, sóng biển, bãi cát.
Hạ Thanh Hòa mặc quần tây áo sơ mi trắng, cổ áo tùy ý mở ba cúc, xương quai xanh trắng nõn tuyệt đẹp ẩn hiện.
Cậu gác chân nằm trên ghế bãi biển, nhìn sóng biển từng đợt từng đợt cuộn vào bờ cát xô đẩy, tiếng thủy triều ầm ầm hòa lẫn hương vị biển cả, từng đợt từng đợt bị gió biển cuốn vào.
Que kẹo mút trong miệng nhai đến kêu răng rắc, mái tóc được tạo kiểu vuốt ngược bị gió biển thổi đến có chút lộn xộn. Dưới bóng râm của chiếc ô lớn, cậu vẫn lười biếng, hàng mày khẽ nhíu lại, uể oải bực bội: “Đi hỏi xem, Dương Phi Phỉ khi nào đến?”
Đỗ Kim Vũ đứng bên cạnh, lấy một lon Coca lạnh lăn lăn trên mặt, thở dài: “Lý đạo còn sốt ruột hơn chúng ta nữa, tôi vừa mới đi hỏi, mấy sợi tóc trên đầu lão ta rõ ràng lại rụng thêm rồi.”
“Cả đống đồ ở đây, hơn hai tiếng đồng hồ rồi, lão ta sốt ruột hơn ai hết cũng vô dụng, lão ta lại không thể làm gì Dương Phi Phỉ, ai bảo người ta dựa vào Ngô tổng chứ, bộ phim này của lão Lý còn phải dựa vào Ngô tổng mà kiếm cơm.”
“Lão ta còn muốn khuyên cậu bảo cậu “dọn dẹp” Dương Phi Phỉ đấy.”
“Lão ta mơ mộng hão huyền, lấy tôi ra làm súng bắn chim à, tôi nhìn có vẻ ngốc lắm sao?” Hạ Thanh Hòa hừ lạnh một tiếng.
“Không phải, chủ yếu là vì em là người đẹp tâm thiện mà.” Đỗ Kim Vũ biến sắc mặt, phẫn nộ nói:
“Vậy tôi đi tìm Lý đạo đây, hỏi xem họ, quay được thì quay, không quay được thì chúng ta đi, làm như chỉ có Dương Phi Phỉ mới có địa vị ấy, địa vị của Thanh Hòa nhà chúng ta còn lớn hơn đấy, trước giờ chẳng qua là không thèm so đo với cô ta thôi.”
“Thôi, ai cũng không dễ dàng cả, cứ coi như ra ngoài nghỉ dưỡng đi.” Hạ Thanh Hòa lấy kịch bản che mặt.
“Cho tôi nghe một cuốn tiểu thuyết nghe chút.”
“Nghe cái gì? Vẫn là <Tổng Tài Bá Đạo Yêu Tôi> sao?” Đỗ Kim Vũ mở điện thoại bắt đầu lướt tìm tiểu thuyết.
“Ừm, tìm xem cái cảm giác diễn bá tổng...”
"Em trực tiếp diễn theo Đại tiểu thư nhà em đi, ai có thể bá tổng bằng đại tiểu thư nhà em chứ!” Đỗ Kim Vũ lầm bầm.
“Không được.” Hạ Thanh Hòa hừ hừ.
“Chị tôi đối với Dương Phi Phỉ không yêu nổi, tìm không thấy cảm giác.”
“Tìm một quyển nam chính “dầu mỡ” chút, tôi thử nhập vai Ngô tổng xem sao.”
“Tổ tông ơi, Ngô tổng là doanh nhân, không phải bá tổng, diễn kiểu này sai lệch hết cả kịch bản.” Đỗ Kim Vũ cố gắng khuyên ngăn.
Hạ Thanh Hòa chậm rãi nói: “Doanh nhân với bá tổng bản chất chẳng phải cùng một khuôn mặt khác biệt sao, lời nói cử chỉ của lão Ngô thay mặt tôi vào, đó chính là bá tổng.”
“Anh tự nghĩ xem, thay mặt lão Ngô bằng mặt tôi, những chuyện lùm xùm của lão ta với Dương Phi Phỉ, có phải sẽ biến thành một màn tình yêu tuyệt đẹp giữa bá tổng và đại minh tinh, từ kim chủ đến chân ái không?”
“Chúng ta chính là pháo hôi trong tiểu thuyết, ở đoàn phim khổ sở chờ hai tiếng đồng hồ, còn phải vỗ tay cho tình yêu của họ rồi ghen tị hận thù nữ chính nữa.”
“Hình như đúng là đạo lý đó thật, tôi lại không thể nào phản bác được.”
Đỗ Kim Vũ dừng tay tìm kiếm tiểu thuyết, vỗ vỗ mông Hạ Thanh Hòa.
“Tổ tông ơi, là em nói đó nha, có khả năng sẽ biến thành pháo hôi nghịch chuyển vạn người mê, đi sang một đường đua khác đó.”