“Ngươi từng nói có người đưa bạc, bảo ngươi nhận tội thay. Việc ấy xảy ra khi nào? Người đó là ai? Có chứng cứ gì không?” Lý Văn Khê từng bước ép sát, không để Nhị Hắc Tử có cơ hội thở dốc. Nếu hắn đang nói dối, thì khi trả lời liên tiếp các câu hỏi, ắt sẽ có sơ hở. Dù sao việc hồi tưởng thật sự và bịa chuyện tại chỗ, khác nhau một trời một vực.
“Là một gia đinh trong phủ họ Đỗ. Tiểu nhân không biết tên hắn.”
“Lúc ấy, tiểu nhân không ngờ lại có người chết nằm đó. Ban đầu còn tưởng là vị lão gia nào uống say, ngã lăn ra đất. Nhưng nghĩ lại thì không đúng. Lão gia đều có người hầu hạ, dù có say cũng không đến nỗi nằm một mình dưới đất.”
“Tiểu nhân đánh liều tiến lại gần, thì thấy nơi ngực vị lão gia kia cắm một con dao, máu từ vết thương vẫn đang rỉ ra từng chút một. Tiểu nhân từng thấy người chết, nhưng toàn là chết đói, chết rét, hoặc đã chết từ lâu, máu khô cả rồi.” Lần này là đối mặt với một người vừa mới chết, đôi mắt vẫn mở to, như xuyên qua âm dương mà nhìn thẳng vào mình. Nhị Hắc Tử dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, sao có thể không sợ?
“Tiểu nhân hoảng quá, kêu lên một tiếng, biết ngay là nguy rồi. Đây là phủ họ Đỗ, người chết nằm đó, mình lại ở cùng một phòng, chẳng thể nào giải thích được. Tiểu nhân chẳng kịp lấy gì, chỉ muốn chạy.”
“Chưa kịp ra khỏi cửa, thì bị người chặn lại. Hắn mặc y phục gia đinh phủ Đỗ, che mặt, tay cầm gậy, ép tiểu nhân quay lại phòng.”
“Giết người rồi muốn chạy?” Kẻ che mặt hừ lạnh một tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play