Đặt vào hậu thế, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nhưng lại cơm chẳng đủ ăn, áo chẳng đủ mặc, suốt ngày vì sinh tồn mà chạy ngược chạy xuôi. Thật đáng thương. Nhưng một kẻ như thế, sống lăn lóc nơi đầu đường xó chợ, liệu có đáng để tin tưởng chăng?
Trước khi Lâm Vịnh Tư đến Sơn Dương nhậm chức huyện úy, chức vị này đã bỏ trống suốt một năm. Đổng Hựu vốn chẳng tinh thông hình danh, nên khả năng xử sai án là có. Lý Văn Khê tự biết thân phận chỉ là một tiểu thư lại, chẳng dám vọng tưởng mình có thể tìm ra sai sót của huyện lệnh đại nhân. Dù từng cùng ăn một bữa cơm, cũng không thể vì chút giao tình mà hành sự không kiêng dè.
Suốt buổi sáng, nàng tâm thần bất định. Đợi đến khi mọi người đều chạy đi xem hình phạt lăng trì, nàng lặng lẽ đến phòng lưu trữ, muốn tra xét hồ sơ vụ án của tiểu ăn mày.
“Là vị đại nhân nào sai ngươi đến? Có mang theo thủ lệnh không?” Thư lại trong phòng lưu trữ liếc nàng một cái, rồi đưa tay ra hỏi.
Lý Văn Khê ngẩn người. Tra hồ sơ mà cũng cần thủ lệnh sao? Trước đây khi tra vụ án La Hồng Huy, nàng đâu có mang gì theo?
“Đó là do đại nhân đích thân phân phó. Ngươi tưởng hồ sơ lưu trữ là thứ để mèo chó tùy tiện tra xét sao?” Thư lại lắc đầu, đuổi nàng ra ngoài.
Mất mặt một phen, nàng nhún vai, đành ra ngoài xem náo nhiệt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play