Trời đã về khuya, lệnh giới nghiêm treo khắp phố phường. Dẫu trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng lúc này không còn thời gian để dò hỏi thêm manh mối nào nữa. Mắt thấy đám sai nha tay cầm đao kiếm đang tiến tới, dù gan to bằng trời, Lý Văn Khê cũng chỉ có thể cắn răng, cúi đầu rút lui.
Nàng vội vã thu lại mấy món đồ Tiểu cữu để quên, lòng như lửa đốt, chân bước như bay. Khi tiếng trống điểm canh vọng lên từ phía nha môn, nàng mới vừa kịp quay về tới cửa nhà, tim đập như trống trận.
Đêm ấy, hai đứa nhỏ trằn trọc mãi không thể ngủ yên. Cảm giác bất an như tơ nhện giăng khắp tâm khảm, như thể chỉ cần nhắm mắt là mọi thứ sẽ sụp đổ. Không người lớn trong nhà, không chỗ dựa, những đứa trẻ phải gồng gánh sinh mệnh mình giữa cuộc đời xô bồ — đó là vết sẹo mà những năm tháng lưu lạc để lại.
Khi tiếng gà rừng vừa cất lên nơi đầu núi, tỉ đệ mới thiếp đi được chốc lát. Mặt trời chưa cao, chuông sớm trong thành đã ngân vang, Lý Văn Khê ép mình tỉnh dậy, dùng nước lạnh táp vào mặt cho tỉnh táo. Nàng tiện tay lấy tro bếp thoa lên, chỉ để che bớt phần nhan sắc quá đỗi xinh đẹp . Gương mặt này, dù khoác nam trang, vẫn khiến nhiều người để ý
Thay một bộ y phục vải thô ít vá hơn, nàng cắn răng gom hết ba mươi đồng tiền — toàn bộ gia sản còn lại trong nhà.
Ra tới đầu hẻm, nàng dùng một văn mua hai chiếc bánh màn thầu bằng bột tạp, giữ lại một cái cho Tiểu Hiên, còn mình thì khóa cửa viện, hướng nha môn huyện Sơn Dương mà bước.
Huyện Sơn Dương là đất phụ thuộc của phủ Hoài An, những vụ án nhỏ thường không kinh động đến phủ nha. Nhưng với một kẻ mang danh giết người, mọi thứ lại khác.
Trước cửa quan, nàng thu lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, cúi người thi lễ, miệng cất lời gọi “quan gia” ngọt như mía lùi, tay lén đưa ra năm văn tiền, câu được câu chăng nài nỉ mãi, mới được cho vào trong cửa.
Tới đại lao, nàng lại dùng chiêu cũ, nhét mười văn cho mỗi viên ngục tốt, mới được dẫn đến trước cửa phòng giam.
Trong bóng tối u ám, Tiểu cữu – Tiết Tùng Lý đang ngồi co ro trên tấm rơm. Râu xanh mọc lún phún, vẻ mặt phờ phạc nhưng không có dấu vết bị đánh đập. Đó là điều may mắn giữa bất hạnh. Lý Văn Khê khẽ thở ra, đôi mắt dâng lên chút đỏ hoe. Hình ảnh người cữu máu me loang lổ trong kiếp trước và dáng vẻ sống sờ sờ trước mắt này chồng lấn lên nhau, khiến lòng nàng dâng lên một trận nghẹn ngào không tên.
“Ngươi... ngươi sao lại tới đây!” Tiếng gọi còn chưa thoát khỏi miệng nàng thì người bên trong đã kinh hãi đứng phắt dậy: “Đây là nơi gì? Sao ngươi có thể tùy tiện đến? Mau, mau trở về!”
“Ngươi tới được, cớ sao ta lại không thể?” Nàng hạ thấp giọng, cố ý giả âm khàn đục như thiếu niên đang vỡ tiếng: “Ta là ngoại điệt của ngươi...” Nói đoạn, vội vàng nháy mắt liên tục.
Đây là trong lao ngục, tội nhân chen chúc. Một tiếng nói hớ hênh, e rằng sẽ lộ sạch.
“Cữu cữu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại dính đến án giết người?” Viết chữ bên đường cũng có thể vướng họa sát thân sao?
Tiết Tùng Lý mặt đỏ bừng vì giận, chỉ tay sang buồng giam đối diện, mắng lớn: “Còn không phải vì tên lang băm kia hại ta!”
Người đối diện là một nam nhân trung niên, tướng mạo hiền lành, áo vải đơn sơ. Gã chỉ nhàn nhã vuốt râu, xoay lưng lại như không nghe không thấy.
Tiết Tùng Lý tức đến giậm chân: “Hắn là lang y vô hạnh, kê đơn bậy bạ, hại người chết oan. Ta chỉ là người thay hắn viết đơn thuốc, hắn tận mắt xem qua, còn chính miệng nói 'thạch tín nửa phân', ta cũng y lời mà chép. Thế mà giờ người chết rồi, hắn đổ hết lên đầu ta, bảo ta viết nhầm độc dược, là ta giết người!”
“Nghĩ xem, chỉ vì hai đồng bạc viết toa thuốc, mà ta phải lấy cả tính mạng ra đền sao? Nhân tâm thế đạo đã mục ruỗng đến thế ư? Cả đời ta trong sạch, chưa từng làm điều gì trái với lương tâm, nay lại phải gánh danh sát nhân — thật là châm chọc biết bao!”
Người đọc sách, lấy danh dự làm đầu. Đến lúc này, Tiết Tùng Lý đã có ý định lấy cái chết chứng minh sự trong sạch, chỉ tiếc hai đứa nhỏ còn đang ở nhà trông đợi vào mình.
“Cữu cữu, ăn chút gì đi đã.” Lý Văn Khê nhanh tay đưa màn thầu qua song sắt, rồi thấp giọng hỏi: “Đã gặp được huyện úy đại nhân chưa?”
“Chưa...” Cữu cữu nàng nuốt nhanh chiếc màn thầu nhỏ, đói đến nỗi chẳng còn lòng dạ mà giữ gìn lễ tiết. Đồ ăn trong lao ngục chẳng khác gì nước vo gạo, lại thêm mùi ẩm mốc, chỉ tổ khiến bụng càng thêm trống rỗng.
Hôm qua, khi đang thu dọn bàn chữ cuối ngày, Tiết Tùng Lý bất ngờ bị đám sai nha tới trói đi, miệng không ngớt gào “giết người!”. Đến khi vào ngục mới biết hóa ra là bệnh nhân của tên lang băm đã chết, mà tội danh lại đổ hết lên đầu mình.
“Trong lao không tiện nhiều lời, ngươi đừng tới nữa. Nếu... nếu ta không ra được...” Hắn nắm lấy song sắt, giọng đã nghẹn ngào: “Hãy thay ta chăm sóc cho Tiểu Hiên...”
Lý Văn Khê cắn chặt răng, không đáp. Nàng rời bước, nhưng không đi xa, chỉ ngồi nép bên bức tường đối diện nha môn, muốn chờ xem hôm nay có mở đường thẩm tra vụ án hay không.
Nghe dân chúng đồn rằng, huyện Sơn Dương mới được bổ nhiệm một vị huyện úy tên Lâm đại nhân, người này chính trực, siêng năng, từ ngày nhậm chức đến nay, trị an Hoài An tốt hơn hẳn, trộm cướp gây rối cũng giảm đi nhiều.
Quả nhiên, đến khoảng giờ Tỵ, tiếng mộc đường đập vang, hai hàng nha sai sắp thành hàng. Tiết Tùng Lý và tên lang y kia bị áp giải lên đại đường. Một đôi phu phụ ngoài ba mươi cũng quỳ phía bên kia, xem chừng là người thân kẻ chết.
Lý Văn Khê chen vào hàng đầu, nghe ngóng trong đám dân tụ tập. Rất nhanh nàng đã ghép được toàn cảnh vụ án từ những lời xì xầm:
Ở góc tây bắc thành Hoài An có vài con hẻm cũ, tập trung toàn dân bản xứ . Vợ chồng Trần Hán sống ở đó có tiếng là người hiền lành, hiếu thuận với mẫu thân già yếu. Nhà nghèo, phụ thân mất sớm, hai người đại ca đã thất lạc, chỉ còn một mình Trần Hán gánh vác cả gia đình — mẫu thân, vợ và hài tử, tổng cộng năm miệng ăn.
Mùa xuân năm nay, mẫu thân hắn lâm bệnh, tiền thuốc men tiêu sạch, cuối cùng đành mời một tiểu y trong xóm, y thuật thô sơ về chữa trị . Ai ngờ, một bát thuốc lại dẫn đến tử vong. Mẫu thân hắn chết trong giấc ngủ, mặt tím tái, mắt trợn trắng, tang môn chưa kịp lập, cả nhà đã hoảng hốt như rắn mất đầu, sợ rằng hung thủ bỏ trốn, bèn tức tốc sai người lên nha môn cáo quan, mong kịp thời tra xét.
Dân chúng trong xóm được tin, ai nấy đều xì xào bàn tán bên tai:
“Trần nhị gia hồi hương chẳng đúng thời, ngay cả mặt mẫu thân cũng chẳng kịp nhìn lần cuối.”
“Cũng là mệnh khổ . Năm ấy hắn bị bán làm nô, lão thái thái thương con đến mờ mắt, khóc liền mấy đêm chẳng yên. Nào ngờ một lần tiễn chân, hóa ra là biệt ly thiên thu...”
“Bộp!” — Tiếng mộc đường vang dội.
Lâm huyện úy ngồi ngay ngắn trên công đường, nghiêm nghị hỏi:
“Tần Phong, Tiết Tùng Lý, hai ngươi bị người tố là bất cẩn kê sai phương thuốc, khiến lão mẫu Trần gia vong mệnh. Nay đối trước công đường, các ngươi biết tội chưa?”
“Đại nhân! Chúng tiểu dân oan uổng a !” Hai người đồng thanh kêu lên.