Lục Từ cảm thấy không thể tin được: “Cậu lớn từng này rồi mà vẫn kiêu ngạo thế sao? Sống trên đời, sao có thể không có bạn bè. Ai cũng cần bạn bè cả.”
Giang Hoài không dao động: “Tôi chỉ cần học hành là được.”
Lục Từ thực sự tức đến bật cười. Cậu sẽ học đến ngu người đấy, cậu biết không hả?
Lúc này, một người đàn ông quần áo xộc xệch, mùi rượu nồng nặc, tay cầm chai rượu, loạng choạng đi về phía họ.
Hắn ta liếc mắt một cái đã thấy Lục Từ cao 1m88.
Thiếu niên rất cao, mặc một chiếc áo thun đen, đường nét cánh tay thon gọn, săn chắc đầy sức mạnh. Khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ lạnh lùng bẩm sinh, dù tuổi không lớn, nhìn cũng thật khó mà chọc vào.
Ánh mắt hung dữ của người đàn ông quét qua Lục Từ, rồi lại dừng lại trên người Giang Hoài, giọng nói thô khàn vì rượu chè quanh năm: “Mày hay nhỉ, dám rủ cứu viện về à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play