Kiều Thư cắm đầu chạy ra khỏi bệnh viện, như thể sau lưng có thứ gì đó đáng sợ đang rượt theo vậy.
“Kiều Kiều, bên này!”
Lộ Nguyệt sợ cậu tìm không thấy xe, liền đứng bên cạnh vẫy tay gọi khi thấy cậu xuất hiện.
Kiều Thư thở dốc ngồi vào trong xe.
Lộ Nguyệt lo lắng hỏi:
“Kiều Kiều, cậu sao vậy? Vết thương còn chưa lành hẳn mà cứ cắm đầu chạy như thế, mặt lại còn đỏ như vậy? Trong bệnh viện gặp chuyện gì à?”
Chị đưa cho cậu một tờ khăn ướt để lau mặt.
Vừa bị hỏi, hình ảnh xấu hổ ban nãy lập tức ùa về khiến mặt Kiều Thư lại càng đỏ.
Cậu nhận lấy khăn, lau qua loa rồi ngượng ngùng cười:
“chị Nguyệt Nguyệt, em không sao, chỉ là đột nhiên muốn chạy bộ một chút thôi.”
Lộ Nguyệt bất đắc dĩ:
“em thật là…”
Kiều Thư cười lấy lòng.
Bản thân thì đụng phải một bệnh nhân nặng, lại còn ngã vào chỗ khó nói của người ta… Dù bây giờ không còn nhìn thấy người kia nữa, nhưng trên đường quay về đoàn phim, mặt cậu vẫn đỏ bừng vì xấu hổ.
Lại thêm một chút lo lắng.
Mãi đến khi về đến đoàn phim, cậu mới cố dằn xuống được sự ngượng ngùng trong lòng.
Vừa xuống xe, Kiều Thư nói:
“Chị Nguyệt Nguyệt ,chị cứ mang đồ về khách sạn trước, em đi chào đạo diễn một tiếng. Lát nữa em với Ngư Ngư sẽ cùng về.”
Lúc cậu nằm viện, đạo diễn Chu và tổ đạo cụ đã gọi điện hỏi thăm không ít lần. Giờ xuất viện rồi, đương nhiên cậu phải đến báo tin an lành.
Lộ Nguyệt gật đầu:
“Được, chị sắp xếp đồ xong sẽ quay lại ngay.”
Khi Kiều Thư vào đoàn phim, đúng lúc đang quay cảnh giữa Giang Gia Du và Ảnh đế Sở Trì Thanh.
Cậu lặng lẽ đứng ở một góc quan sát.
“Cắt!”
Đạo diễn Chu hô lên:
“Tốt lắm, vất vả rồi, mọi người nghỉ ngơi chút, lát nữa quay lại cảnh tiếp theo.”
Giang Gia Du cười nói vài câu với Sở ảnh đế rồi đi về khu nghỉ ngơi.
Kiều Thư gọi:
“Ngư Ngư.”
Giang Gia Du ngẩng đầu, nở nụ cười khi thấy cậu:
“Kiều Kiều, cậu về rồi à!”
“Ừm.”
Cậu dang tay ôm Giang Gia Du một cái.
Sau khi buông ra, Giang Gia Du nhìn vết thương sau gáy của Kiều Thư vẫn chưa hoàn toàn lành, nhíu mày nói:
“Mấy ngày tới cậu phải chú ý một chút đấy. Quay xong cảnh lát nữa, tớ về hầm canh óc heo cho cậu.”
Nhà bác của anh bán thịt heo. Biết hôm nay Kiều Thư xuất viện, Giang Gia Du đã gọi điện nhờ bác gửi một phần óc heo tươi đến đoàn phim.
Kiều Thư cười toe:
“Canh óc heo à, đúng là Ngư Ngư nhà mình hiểu tớ nhất, chu đáo nhất.”
Giang Gia Du tự hào:
“Hừ hừ.”
Nói chuyện với nhau một lúc, Kiều Thư nói:
“Tớ đi chào đạo diễn trước đã, cậu mau nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.”
Đạo diễn Chu đang xem lại cảnh quay vừa rồi thì một bóng người đổ xuống trước mặt. Ngẩng đầu lên, ông thấy gương mặt Kiều Thư đang ngược sáng.
“Đạo diễn Chu.”
Ông ngẩn người một chút rồi nhận ra cậu:
“Cậu quay lại rồi à?”
Kiều Thư gật đầu ngoan ngoãn:
“ cháu hồi phục gần như hoàn toàn rồi, có thể làm việc lại. Thật xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn.”
Đạo diễn Chu xua tay:
“Không trách cậu được. Nếu đã quay lại thì ngày mai hãy đến trường quay, hôm nay cứ nghỉ thêm một ngày đi.”
Nói rồi, ông mời cậu ngồi xuống.
Kiều Thư ngồi lên chiếc ghế gấp nhỏ.
Đạo diễn thở dài:
“Lẽ ra việc lần này phải cho cậu một lời giải thích rõ ràng hơn, nhưng…” — ông hạ giọng — “Cậu cũng hiểu, chúng ta làm nghề này có lúc phải nhún nhường. Có những chuyện chỉ có thể xử lý nhẹ nhàng, nếu không thì cậu và tôi đều khó xử.”
Kiều Thư gật đầu hiểu ý:
“ Cháu biết.”
Giang Gia Du đã kể với cậu qua điện thoại, người gây chuyện là Chu Đồng Đồng – sau lưng cô ta có người chống đỡ. Ban đầu đạo diễn định báo cảnh sát, nhưng bị can thiệp. Tuy nhiên, nhờ ông kiên quyết, cuối cùng Chu Đồng Đồng cũng bị đuổi khỏi đoàn.
Đạo diễn vỗ vai Kiều Thư:
“Ủy khuất cậu rồi. Sau này đoàn phim sẽ có phần bồi thường cho cậu.”
Kiều Thư vội xua tay:
“Không cần đâu ạ, cháu ổn rồi.”
Đạo diễn Chu quả quyết:
“Phải có. Cậu đừng lo, đoàn phim của chúng ta có Ảnh đế Sở hậu thuẫn, tài chính rất vững.”
Rồi ông nói đầy chân tình:
“Cậu cứ yên tâm quay phim cho tốt. Tương lai nếu nổi danh rồi, những chuyện thế này cũng sẽ ít hơn.”
Kiều Thư thoáng ngẩn người.
Sau đó cậu mỉm cười chân thành:
“Cảm ơn đạo diễn Chu.”
“ngoan lắm.”
Giống như trong nguyên tác, đạo diễn Chu là người tốt tính, rất quan tâm đến diễn viên mới. Ban đầu nguyên chủ vì bị thương nên không thể quay lại đoàn, đạo diễn không chỉ giúp đòi tiền bồi thường mà còn tranh thủ cho cậu một vai phụ khá tốt.
Chỉ tiếc, cuối cùng nguyên chủ đã tự làm hỏng.
Kiều Thư quay lại ngồi bên Giang Gia Du.
Giang Gia Du hỏi:
“Đạo diễn nói gì?”
“Cho tớ nghỉ thêm một ngày, mai mới quay lại làm việc.”
Giang Gia Du vui vẻ:
“Đạo diễn quả nhiên rất quan tâm.”
Bên kia, đạo diễn Chu cầm loa hô:
“Sở Trì Thanh, Giang Gia Du, chuẩn bị!”
Giang Gia Du lập tức đứng dậy:
“Kiều Kiều, tớ đi trước, cậu về nghỉ ngơi sớm đi.”
Kiều Thư cười:
“ Cậu còn nợ tớ canh óc heo đấy. Mấy ngày nay tớ nghỉ cũng đủ rồi, cậu mau đi đi,tớ đợi cậu!”
Đạo diễn lại giục, Giang Gia Du đành cười nói:
“Vậy được rồi.”
Đây là một bộ phim huyền nghi tên là 《Phá Hiểu》, số tập không nhiều, chỉ vỏn vẹn 20 tập.
Giang Gia Du đóng vai chính là con trai của phản diện Boss – một người mang nội tâm không ngừng giằng xé giữa bóng tối và ánh sáng. Tuy không xuất hiện nhiều, chỉ có hai cảnh diễn với vai nam chính do Sở Trì Thanh đảm nhận, nhưng mỗi lần xuất hiện đều có vai trò thúc đẩy mạch truyện.
Còn Kiều Thư thì vào vai một tân binh cảnh sát, thường xuyên theo sau đội trưởng – chính là nhân vật của Sở Trì Thanh. Tuy có mặt khá nhiều, nhưng phần lớn chỉ là làm nền.
Phải công nhận, Giang Gia Du thực sự có tài năng và rất nỗ lực. Nhân vật anh đóng lần này là một thử thách không nhỏ với người mới, nhưng mỗi khi đứng trước ống kính, tuy chưa thể nói là hoàn hảo tuyệt đối, nhưng cũng không thể tìm ra lỗi rõ ràng nào.
Ngày hôm sau, Kiều Thư bắt đầu quay trở lại phim trường.
Cậu vốn xuất thân chính quy, vào vai cảnh sát non nớt lại càng thuận lợi. Thỉnh thoảng còn được đạo diễn Chu khích lệ.
Hôm ấy sau khi ăn trưa xong.
Giang Gia Du thu dọn hộp cơm, nói với Kiều Thư:
“Kiều Kiều, hôm nay tớ có cảnh đánh nhau với tiền bối Sở, muốn đến nhờ anh ấy diễn thử trước, cậu muốn đi cùng không?”
Kiều Thư hơi ngẩn ra.
Sau đó cậu chợt nhớ lại – trong nguyên tác, nguyên thân vì muốn được gần gũi Sở Trì Thanh nên mới viện cớ nhờ Giang Gia Du dẫn đi cùng, nói là để học hỏi kinh nghiệm từ ảnh đế Sở.
Thực chất chỉ là mượn cớ để tiếp cận Sở Trì Thanh.
Nhưng Sở Trì Thanh sớm đã nhìn thấu tâm tư của nguyên thân, mỗi lần đều chỉ lạnh lùng liếc một cái, ánh mắt như đang nhìn hề múa may nhảy nhót.
Nghĩ đến đây, lại nhớ đến tình tiết Giang Gia Du và Sở Trì Thanh trong lần đối diễn sau đó không cẩn thận ngã đè lên nhau, cả người dính phấn hồng, khiến dân mạng gào thét vì cẩu huyết ngọt ngào—Kiều Thư lập tức tỉnh táo, vội vàng lắc đầu từ chối.
“Không được không được.”
Cậu nhất định không thể phá hỏng quá trình công – thụ phát triển của vai chính được!
Giang Gia Du nghi hoặc: “Sao thế? Trước kia cậu lúc nào chẳng đi cùng tớ”
Kiều Thư: “……”
Cái đứa ngốc này, sao lại thích dẫn bóng đèn đi theo vậy chứ?
Cậu khom người ôm bụng, gấp gáp nói: “Tớ đau bụng, phải đi vệ sinh.”
Chạy vội đi rồi còn không quên quay đầu dặn: “ Cậu đi nhanh đi, đừng để tiền bối Sở phải chờ lâu!”
Cậu vốn chỉ định đi dạo một vòng rồi về phòng nghỉ ngơi, không ngờ chạy được một hồi thì… đúng là phải đi thật.
“Hừm, chuyến này cũng không uổng công.”
Cậu bước vào nhà vệ sinh nam, tùy tiện chọn một buồng rồi ngồi xuống.
“Cậu nghe chuyện nhà họ Cố chưa?” Một giọng nam hơi khàn cất lên.
“Nghe rồi, mấy hôm nay lan truyền khắp nơi, sao mà không nghe cho được.” Một giọng nam khác nhỏ nhẹ hơn đáp lại.
Anh ta hừ một tiếng: “Ai mà ngờ người như vậy giờ lại thảm đến thế. Tôi dám cá, vụ tai nạn xe của Cố Trầm Ngôn lần này chắc chắn không đơn giản.”
Giọng khàn nói: “Giàu sang thì thị phi cũng lắm, chi bằng làm người thường như tụi mình còn hơn. Vừa mới xảy ra chuyện mà cháu trai đã tranh quyền rồi, chẳng có tí tình nghĩa gì hết. Người thường chúng ta có chuyện gì thì người nhà còn kéo tới giúp một tay.”
“Kiếm được bao nhiêu tiền, cuối cùng cũng đâu có hưởng thụ được. Nửa đời còn lại chắc nằm liệt luôn rồi.”
Người kia hạ giọng nói: “Ai mà không nghĩ vậy chứ. Có tiền mà không giữ nổi mạng, thà làm người thường còn hơn.”
Kiều Thư ngồi trong buồng cầu: “……”
Cậu im lặng, rồi chợt cảm thấy cái tên “Cố Trầm Ngôn” này nghe quen quen.
Cậu ngẫm nghĩ một lát.
Sau đó đột nhiên mở to mắt: “!!!”
Chẳng phải đây chính là vị hôn phu mà trong truyện nguyên thân chưa từng gặp mặt hay sao!!!
Trong nguyên tác, cũng vào khoảng thời gian này, nguyên thân mới biết mình có một vị hôn phu – chính là Cố Trầm Ngôn, đương gia của tập đoàn Cố thị, hào môn số một Hải Thành.
Trợ lý của Cố Trầm Ngôn từng đến tìm nguyên thân. Lúc đó nguyên thân phấn khích tột độ, nghĩ rằng chỉ cần leo lên được Cố Trầm Ngôn, từ đó mọi thứ đều sẽ nằm trong tay mình – từ địa vị, tiền tài, đến cả những người từng xem thường cậu ta cũng sẽ phải quay sang lấy lòng.
Nhưng niềm vui chưa kịp kéo dài bao lâu, cậu ta đã biết tin Cố Trầm Ngôn gặp tai nạn xe nghiêm trọng, hủy dung, nằm viện bất động, quyền lực trong tay cũng bị cướp sạch.
Từ hưng phấn chuyển sang sợ hãi, nguyên thân bắt đầu tìm cách né tránh.
Cậu ta từ chối gặp mặt theo hẹn với Cố Trầm Ngôn, còn lén mắng chửi người ta – sớm không tìm, muộn không tìm, lại tìm đúng lúc đã phế như vậy!
Cuối cùng, phía Cố Trầm Ngôn cũng không ép buộc. Họ chỉ cử luật sư đến đưa hợp đồng, cùng với năm triệu tệ.
Nguyên thân vội vàng ký tên.
Chỉ là sau này lại hối hận.
Bởi vì chưa đầy bao lâu sau, Cố Trầm Ngôn bằng thủ đoạn lôi đình đã tái kiểm soát toàn bộ tập đoàn Cố thị.
Lúc ấy mọi người mới biết, hóa ra tất cả chỉ là màn kịch do anh bày ra cùng cháu trai – để dụ ra và xử lý triệt để những kẻ bất mãn trong công ty.
Cuối cùng, cháu trai của anh cũng bị anh đẩy xuống vực sâu, nghe nói… tám phần là đã không còn sống trên đời nữa rồi.
Nguyên thân sau này từng định bụng đi tìm Cố Trầm Ngôn, nhưng dù có tìm bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chẳng gặp được người.
Bên ngoài, hai người kia còn tám chuyện một lúc về mấy vụ bát quái nhà hào môn rồi mới rời đi. Kiều Thư lúc này mới đứng dậy kéo quần lên, hệ thống xả nước cảm ứng phía sau bắt đầu hoạt động.
Dựa theo thời gian trong sách, trợ lý của Cố Trầm Ngôn hẳn cũng sắp tìm đến cậu rồi.
Phải từ chối hôn sự này bằng mọi giá!
Tuy Cố Trầm Ngôn giàu có quyền thế, nhưng trong nguyên tác miêu tả người này rất… tàn nhẫn.
Kiều Thư tự nhận bản thân chỉ là một người bình thường, tuy cũng thích tiền, nhưng thật sự không chịu nổi kiểu người quá mức hung dữ.
Chưa kể, trong sách còn nói hình như tuổi tác của Cố Trầm Ngôn cũng… hơi lớn.
Kiều Thư bĩu môi. Cậu đây là cây cỏ non non xanh mơn mởn, sao có thể để cho lão ngưu gặm được?
Điều quan trọng nhất là – từ chối hôn sự cũng được năm triệu tệ!
Năm triệu tệ!!!
Hai mắt Kiều Thư lập tức sáng rỡ – kiếm lời lớn rồi!
Cậu cúi đầu cài lại cúc quần, vừa nghĩ tới năm triệu đã sáng mắt long lanh, nhưng ánh mắt vừa rơi xuống…
“!!!”
Hố vệ sinh tự động xối nước quá mãnh liệt, chưa kịp đứng vững, hai chân mềm nhũn suýt nữa ngồi sụp xuống luôn.
Kiều Thư: QAQ
Đợi cậu cầm được năm triệu, việc đầu tiên phải làm là đổi ngay cái hệ thống xả nước cảm ứng này thành loại xả bằng tay!