Giang Gia Du đêm đó trở lại đoàn phim liền lập tức gửi kịch bản của Kiều Thư chuyển phát nhanh đến bệnh viện.

Giang Gia Du nói qua điện thoại: “Kiều Kiều, xem kịch bản cũng phải chú ý nghỉ ngơi đó, bây giờ mục tiêu chính của cậu là nhanh chóng hồi phục để xuất viện.”

Nghe tiếng dặn dò từ đầu dây bên kia, Kiều Thư bật cười: “ tớ biết rồi, cậu cũng phải nhớ nghỉ ngơi đó.”

Giang Gia Du: “Vậy tớ chờ cậu trở về đoàn phim.”

Kiều Thư: “Ừ.”

Trong những ngày tiếp theo, phần lớn thời gian của cậu đều dành để nghiền ngẫm kịch bản và nghiên cứu nhân vật.

Trước khi xuyên thư, Kiều Thư cũng từng học ở Học viện Điện ảnh, từng đóng qua vài vai diễn. Tuy chưa từng nổi đình nổi đám, nhưng trên Weibo cũng có hàng trăm ngàn fan, không ít người hâm mộ vì ngoại hình, cũng có người vì diễn xuất.

Bởi vậy với cậu, kịch bản lần này như ngựa quen đường cũ.

Phải nói rằng, nguyên chủ và Kiều Thư có quá nhiều điểm tương đồng – giống nhau về ngoại hình, tuổi tác, tên gọi, cả nghề nghiệp cũng giống nhau.

Cũng vì vậy mà sau khi xuyên đến thế giới này, cậu mới có thể nhanh chóng thích nghi.

“Ai, Kiều Kiều, chị tới rồi.”

Trợ lý Lộ Nguyệt nhanh tay đoạt lấy đồ trong tay Kiều Thư: “em qua một bên nghỉ ngơi đi, để chị dọn là được rồi, nhanh thôi.”

Kiều Thư bất lực lùi lại: “chị Nguyệt Nguyệt , em khỏe rồi mà.”

Lộ Nguyệt vừa thu dọn đồ vừa nói: “Bác sĩ mới dặn đấy, dù em xuất viện thì cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”

“Ngư Ngư cũng dặn em như vậy.”

Kiều Thư: “……”

Cậu phồng má: “Được rồi.”

Hôm nay cuối cùng cậu cũng được thông báo có thể xuất viện. Tuy mấy ngày nằm viện vẫn có kịch bản để xem, nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy cực kỳ bức bối.

Dù sao thì nằm viện vốn không phải chuyện gì dễ chịu cả.

Không có việc gì làm, cậu nhìn đông ngó tây, nghĩ ra điều gì đó, liền nói: “chị Nguyệt Nguyệt em đi xuống dưới lầu đi dạo một lát, thu dọn xong thì gọi điện cho em nhé.”

Lộ Nguyệt vội ngẩng đầu: “Được!”

Mặc bộ đồ bệnh nhân mà ra ngoài đi dạo khu vườn bệnh viện với mặc thường phục, cảm giác quả thật rất khác biệt. Giống như vừa tháo bỏ xiềng xích, cả thể xác lẫn tinh thần đều nhẹ nhõm hẳn.

Cậu hít sâu một hơi, bắt đầu đảo mắt tìm kiếm thứ gì đó khắp bốn phía.

Mấy ngày qua, cậu cũng thường xuyên xuống đây đi dạo, hít thở không khí mới mẻ, vận động thân thể. Nhưng trừ ngày đầu tiên, cậu vẫn chưa gặp lại vị “xác ướp tiên sinh” có giọng nói dễ nghe kia.

Vì thế, cậu có chút tiếc nuối.

Hôm nay cậu sắp xuất viện, sau này muốn gặp lại người đàn ông có giọng nói dễ nghe ấy giữa một Hải Thành đông đúc, gần như là điều không thể.

Giọng nói dễ nghe như vậy... thật sự khiến người ta muốn nghe thêm lần nữa.

Đáng tiếc, hôm nay dường như cậu vẫn chẳng gặp được người kia.

“Chắc là duyên phận chưa đủ thôi.”

Mấy đứa trẻ mặc đồ bệnh nhân vừa cười vừa chạy ngang qua chỗ cậu.

Cậu nhanh mắt nhìn thấy trên tay tụi nhỏ đều cầm một cây hồ lô ngào đường đỏ thắm, cùng với mấy quả bóng bay đang lơ lửng trên không.

Hiếm khi nổi hứng, cậu cũng thấy lòng trẻ con nổi lên một chút.

Nhìn quanh một vòng, cậu phát hiện nơi bán hồ lô và bóng bay nằm ở bên ngoài hàng rào sắt phía xa xa.

Cậu liền bước nhanh đến đó.

“Chào chú, cháu muốn một cây hồ lô ngào đường.”

“Được thôi.” Ông chú ngoài năm mươi tuổi nhìn cậu qua hàng rào, cười tít mắt: “Cậu trai này trông thật đẹp.”

Kiều Thư cười đáp: “Cảm ơn chú.”

“Cây này được chứ?” Ông chú vừa đảo mắt trên hàng loạt cây hồ lô ngào đường vừa chỉ vào một xâu: “Cây này trông không tệ.”

“Vậy lấy cây đó đi ạ.”

Ông chú đưa hồ lô cho cậu, ánh mắt cậu lại bị thu hút bởi mấy quả bóng bay đủ hình dáng đáng yêu buộc trên chiếc xe đạp của ông.

Đảo mắt một vòng, cậu chỉ vào quả bóng đỏ có khuôn mặt cười: “Chú ơi, cho cháu lấy quả bóng này luôn nhé.”

Vì bóng kia chưa được thổi khí, ông chú lấy một cái mới, rồi dùng công cụ bơm khí ngay tại chỗ đưa cho cậu qua hàng rào.

Cậu tay trái cầm bóng bay, tay phải cầm hồ lô ngào đường, hài lòng quay trở lại.

Điện thoại vang lên.

Là Lộ Nguyệt gọi đến.

Cậu dùng tay đang cầm bóng bay ấn nghe: “chị Nguyệt Nguyệt ”

Lộ Nguyệt nói: “Kiều Kiều, chị dọn xong rồi, tài xế đang đợi ở bãi đậu xe trước cổng bệnh viện, biển số xe là XX005, em ra đó là thấy.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, cậu lại cầm hồ lô ngào đường cắn một miếng, rồi đi về phía cổng bệnh viện.

Vừa đi được vài bước, cậu lại dừng lại.

“Cho tôi xem thêm lần nữa.”

Kiều Thư quay đầu, ánh mắt một lần nữa cẩn thận đảo quanh khu hoạt động rộng lớn phía trước.

Không thấy bóng dáng quen thuộc đâu cả.

Cậu hơi thất vọng, chuẩn bị thu lại ánh mắt.

Đột nhiên, ánh mắt cậu sáng lên.

Một cái đầu quấn đầy băng trắng quen thuộc từ sau một gốc cây cao lớn chậm rãi hiện ra.

Kiều Thư vui mừng chạy chậm lại gần, sau đó dừng lại trước xe lăn của đối phương.

“Chào anh.” Cậu hào hứng chào hỏi: “Lại gặp nhau rồi.”

Cố Trầm Ngôn hơi ngẩng đầu lên.

Người thiếu niên bất ngờ xuất hiện này, anh vẫn còn nhớ. Nụ cười của cậu ấy vẫn rạng rỡ như lần trước.

Chói mắt.

Cố Trầm Ngôn âm thầm nghĩ, dùng từ đó để hình dung.

“Anh không nhớ tôi à?” Thấy đối phương chỉ nhìn mình mà không có phản ứng gì khác, Kiều Thư có hơi lúng túng, tay đang cầm hồ lô ngào đường liền đưa lên gãi mũi. Cậu giải thích: “Lần trước…”

Cố Trầm Ngôn lên tiếng: “Tôi nhớ.”

Giọng nói dễ nghe ấy làm tai Kiều Thư như run lên, cậu lập tức hớn hở hẳn ra, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn: “Hóa ra anh nhớ thật.”

Cố Trầm Ngôn không hiểu vì sao Kiều Thư lại vui đến thế.

Anh nhìn chằm chằm vào nụ cười ngày càng rực rỡ trên mặt cậu vài giây, rồi chuyển mắt sang cây hồ lô ngào đường và quả bóng có khuôn mặt cười trên tay cậu, sau đó kiên nhẫn hỏi: “Cậu có chuyện gì sao?”

“Hả?” Kiều Thư khựng lại.

Có chuyện gì?

Chẳng lẽ nói... tôi chỉ muốn trước khi xuất viện được nghe thêm chút nữa cái giọng nói khiến tai tôi muốn mang thai này thôi?

Cố Trầm Ngôn hiếm khi có vẻ kiên nhẫn, vẫn chờ cậu trả lời.

Nói thẳng ra có khi nào bị coi là biến thái không?

Đây là lần đầu tiên Kiều Thư vì muốn nghe một giọng nói mà chủ động đến gần một người xa lạ. Trước đây cậu toàn chỉ nghe qua mạng mà thôi.

Giọng của vị tiên sinh này cứ như thể sinh ra đúng chuẩn gu của cậu vậy – nghe một lần là không dứt ra được.

Chờ một lúc, Cố Trầm Ngôn lại hỏi: “Sao thế?”

Tai Kiều Thư lại rùng lên một trận. Đột nhiên cậu thấy hơi căng thẳng. Tay siết chặt lấy hồ lô ngào đường, đôi mắt thì đảo quanh, cố tìm một lý do hoàn hảo để nói ra.

Chợt, cậu nhìn thấy bộ đồ bệnh nhân trên người mình.

Linh quang lóe lên.

“Tôi… tôi sắp xuất viện rồi, thấy anh ở đây nên đến chào tạm biệt.” Kiều Thư nhanh miệng nói, rồi lại cười tươi rói: “Cũng chúc anh sớm hồi phục nhé.”

Cố Trầm Ngôn gật đầu: “Cảm ơn.”

Nói xong lời tạm biệt, Kiều Thư đúng ra nên rời đi. Nhưng khoảnh khắc này, cậu vẫn còn chút luyến tiếc.

Muốn được nghe thêm một chút nữa.

Chỉ thêm một câu thôi cũng được.

Cố Trầm Ngôn thấy Kiều Thư có vẻ như không còn chuyện gì khác, liền nghiêng đầu ra hiệu cho Trần Văn Uyên đẩy xe rời đi.

Trần Văn Uyên nắm lấy tay đẩy xe lăn, lui lại vài bước, kéo giãn khoảng cách với Kiều Thư, chuẩn bị quay đi.

“A! Đợi đã!”

Nghe anh sắp phải rời đi, miệng Kiều Thư còn nhanh hơn cả đầu.

Xe lăn dừng lại.

Cố Trầm Ngôn: “Cậu còn chuyện gì sao?”

Kiều Thư: “…”

Cũng không hẳn là có chuyện gì… Chỉ là tiên sinh, vì sao giọng anh lại dễ nghe đến thế?

Sắp không bước nổi nữa rồi.

Cố Trầm Ngôn: “Ừm?”

Kiều Thư: Cái tiếng “ừm” này đúng là…

Muốn quỳ xuống tạ lễ luôn cho xong!

Vị tiên sinh này, làm sao anh lại phát ra được cái giọng gợi cảm đến mức khiến người ta chân mềm nhũn như vậy chứ?

Trong lòng thì hỗn loạn như thế, nhưng bề ngoài Kiều Thư vẫn cố giữ bình tĩnh, chỉ là đôi tai không kiềm được hơi hơi đỏ lên.

Cậu khẽ ho một tiếng: “Không có…”

Một cơn gió thổi qua, dây bóng bay trên tay bị gió lùa kéo căng, khiến ánh mắt Kiều Thư bị thu hút trong thoáng chốc.

Cậu nhìn quả bóng trên tay mình.

Bỗng nhiên mở miệng: “Tiên sinh, tôi muốn tặng anh quả bóng này.”

Vừa nói ra, Kiều Thư lập tức trong lòng cho chính mình một cái tán thưởng — quả là một cái cớ hoàn hảo để tiếp tục nghe giọng anh!

Ánh mắt Cố Trầm Ngôn theo tay cậu dừng lại trên quả bóng đỏ rực với gương mặt tươi cười kia.

Ánh mắt anh hơi dao động, có phần khó hiểu.

“Không cần.”

Một giây sau, anh nói.

“Tiên sinh, anh đừng khách sáo mà.” Kiều Thư vừa nghe thấy giọng anh lại phấn khởi, bước nhanh tới, tay đưa bóng về phía Cố Trầm Ngôn.

Có lẽ vì quá vui mừng và kích động, bước chân của Kiều Thư lảo đảo, khi sắp tới gần xe lăn, cậu vô tình vấp phải chính mình, cả người nhào thẳng về phía Cố Trầm Ngôn.

Khoảng cách quá gần khiến không ai kịp phản ứng.

Trần Văn Uyên chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Thư ngã nhào về phía Cố Trầm Ngôn – người luôn không thích bất kỳ ai động chạm.

Nhưng khi thấy rõ tư thế ngã của Kiều Thư, anh ta càng mở to mắt hơn, suýt nghẹn thở: “!!!”

Xong rồi!

Kiều Thư ngã hơi ngu.

Khi ngã xuống, cậu bản năng né khỏi băng vải trên người Cố Trầm Ngôn, hai tay gắt gao bám lấy tay vịn xe lăn, nhưng quán tính không cách nào khống chế được, đầu vẫn nện vào người đối phương.

Cả gương mặt cậu chôn vào trước ngực anh.

Kiều Thư cảm nhận được một luồng ấm áp qua mặt.

Nghĩ đến việc trên người anh quấn đầy băng vải, không biết bị thương nặng đến cỡ nào, sắc mặt Kiều Thư lập tức trắng bệch, toàn thân luống cuống.

Cậu còn chưa kịp để ý đến đầu gối bị đập xuống nền đá xanh đau nhói, đã vội vã lùi lại mấy bước, ngẩng đầu lên.

Rồi Kiều Thư nhìn thấy ánh mắt kỳ quặc của Trần Văn Uyên phía sau xe lăn.

Cậu thuận theo ánh mắt đó nhìn xuống.

Lại cúi đầu nhìn vị trí mình vừa ngã.

Kiều Thư: “!!!”

Trong nháy mắt, sắc mặt Kiều Thư đỏ bừng.

Cậu vừa rồi! Cư nhiên! Cư nhiên lại ngã vào giữa hai chân người ta!

Mặt còn chôn giữa đó!!

Muốn chê·t quá!

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Cuối cùng, người có cả khuôn mặt bị che kín trong băng là Cố Trầm Ngôn cũng lên tiếng. Anh nhìn Kiều Thư vẫn còn quỳ dưới đất, ánh mắt bình tĩnh: “Đứng dậy.”

“A!”

Kiều Thư không hồn không phách bò dậy, tay vẫn còn nắm lấy dây bóng bay.

Còn cây hồ lô ngào đường thì chẳng biết rơi đâu mất rồi.

Cậu luống cuống đứng đó, xấu hổ không biết nhìn ai.

Nhưng sự xấu hổ chỉ kéo dài vài giây, một khuôn mặt đỏ rực như máu lại lập tức nhớ ra chuyện chính — mình vừa đụng trúng một bệnh nhân đang trọng thương!

“Anh không sao chứ? Xin lỗi, xin lỗi thật nhiều!” Kiều Thư cuống lên: “Tôi đi gọi bác sĩ!”

Cậu quay người toan chạy đi gọi người.

Cố Trầm Ngôn lên tiếng gọi lại: “Không cần.”

Kiều Thư: “Phải gọi.”

Cố Trầm Ngôn: “Tôi không sao.”

Kiều Thư dừng chân quay đầu lại: “Thật chứ?”

Chuông điện thoại vang lên.

Kiều Thư vội vàng nói: “Xin lỗi.”

Cậu lấy điện thoại ra, là Lộ Nguyệt gọi tới.

Lộ Nguyệt: “Kiều Kiều, em đâu rồi?”

Kiều Thư: “Tôi có chút chuyện, chị Nguyệt Nguyệt, đợi em một lát nhé.”

Cậu cúp máy, quay lại nhìn Cố Trầm Ngôn: “Tiên sinh, anh thật sự không sao chứ?”

Cố Trầm Ngôn: “Ừ.”

“Cậu có thể đi rồi.”

Kiều Thư vẫn còn vừa hoảng vừa ngại, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý giọng anh lúc này nghe có dễ chịu nữa không.

Cậu rất muốn đi gọi bác sĩ, người ta đang trọng thương thế kia, bị cậu đập nguyên cái đầu vào, chắc chắn sẽ ảnh hưởng.

Nhưng đối phương lại từ chối.

Cố Trầm Ngôn ra hiệu cho Trần Văn Uyên đẩy xe rời đi.

Trần Văn Uyên đã lấy lại bình tĩnh, lập tức làm theo.

Xe lăn lăn đi được một đoạn.

Kiều Thư xoay người, đuổi theo.

Cậu lại một lần nữa chạy đến trước mặt Cố Trầm Ngôn, khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng:

“Tiên sinh, tôi để lại số điện thoại cho anh nhé. Nếu lỡ như có chỗ nào bị thương thì anh có thể tìm tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Cố Trầm Ngôn: “Không cần.”

Kiều Thư cương quyết: “Phải để lại. Vạn nhất tôi làm anh bị thương thì sao? Là do tôi đụng phải, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm.”

Cuối cùng, Cố Trầm Ngôn quay đầu nhìn về phía Trần Văn Uyên:

“Nhớ số điện thoại của cậu ấy.”

Trần Văn Uyên lấy điện thoại ra ghi chép.

Sau khi lưu số xong, Kiều Thư nói:

“Tôi tên là Kiều Thư, chuyện lúc nãy… thật sự xin lỗi.”

“Vậy, vậy tôi đi trước.”

Cố Trầm Ngôn: “Ừ.”

Đi được hai bước, Kiều Thư lại quay đầu trở lại. Bị ánh mắt của Cố Trầm Ngôn nhìn thẳng vào khiến sắc mặt cậu càng đỏ hơn, cậu vội vàng đưa quả bóng trên tay ra, nói nhỏ:

“Chúc tiên sinh sớm hồi phục.”

Nói xong, Kiều Thư lập tức quay đầu chạy biến.

Cố Trầm Ngôn nhìn theo bóng lưng Kiều Thư biến mất khỏi tầm mắt.

Anh quay đầu lại, đưa quả bóng cho Trần Văn Uyên, giọng điệu thản nhiên:

“Xử lý đi.”

Trần Văn Uyên: “Vâng, tiên sinh.”

Cố Trầm Ngôn: “Chờ đã.”

Anh khẽ mím môi:

“Quả bóng… đưa lại cho tôi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play