“Này đều là vải thương nhân từ Tô Châu bên kia mang về , chọn rất kỹ, sắp vào hạ, vừa lúc làm ít y phục mới.”
Buổi tối Trương Thế Nguyệt trở về, cả nhà ăn cơm xong, Trương Phóng Viễn liền ôm đống vải vóc mang về ra cho cả nhà cùng chọn.
Mùa hè trời oi bức, dân chúng đều mặc đồ nhẹ mỏng, như nhà phú hộ có tiền thì mặc lăng la tơ lụa gấm vóc, dân thường không kham nổi vật liệu quý giá như vậy, chỉ đành mặc vải thô vải sợi.
Có câu: “Toàn thân lụa hoa giả, không phải dưỡng tằm người.” Những người ăn mặc xa hoa thường lại không phải là người cực khổ nuôi tằm kéo tơ.
Lần này Trương Phóng Viễn mang về lăng la tơ lụa sa đều đủ cả, nhưng loại vải quý này cũng chia loại tốt xấu, hàng tốt được thương hộ và bá tánh gọi là thục hóa, hàng thường thì gọi là sinh hóa.
Lần này hắn một lượt lấy về đến hơn mười khúc, tuy có giao hảo với Tống Vĩnh nên lấy được giá hữu nghị, nhưng cũng không thể toàn là hàng thục hóa, mười mấy khúc ấy ít cũng phải vài chục lượng bạc. Dù mua được cũng chẳng cần thiết, như lời Hứa Hòa từng nói, thôn quê không cần mặc thứ quý giá như vậy.
Vải nhẹ này tuy là hàng sinh hóa, nhưng mặc mùa hè đã đủ mát mẻ thoải mái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play