“Tống lão bản, lần này hàng hóa đều đã đủ, ngài cứ cẩn thận điểm lại xem.”
“Trương lão bản làm việc ta luôn yên tâm. Về sau nếu có hàng mới, nhớ báo ta trước một tiếng, ta sẽ qua lấy liền.”
Trương Phóng Viễn cười đáp: “Được.”
Tống Vĩnh vẫy tay, tiểu nhị lập tức từ trên xe ngựa chuyển mấy bó vải lớn xuống: “Đây đều là hàng thịnh hành bên Tô Châu, trương lão bản chọn xem.”
“Ta thì không rành nguyên liệu vải vóc, càng không hiểu hoa văn cái mới cái cũ, thôi thì cứ lấy hết mang về để trong nhà chọn.” Trương Phóng Viễn vén thử một góc bó vải, ngón tay sờ sờ, so với hàng tơ lụa thông thường quả có phần hơn, hắn chỉ xem chất liệu, còn màu sắc hay hoa văn gì đó thì không mấy bận tâm. Đã là hàng thịnh hành từ Tô Châu, thì cũng chẳng đến nỗi dở.
Trong nhà mấy năm nay cũng ít khi làm quần áo mới, cả nhà đều quen sống tiết kiệm. Bất quá Trương Phóng Viễn nghĩ, ngày tháng hiện tại đã hơn trước nhiều, ăn mặc ở đi cũng nên tươm tất một chút. Không phải khoe khoang gì, nhưng tiền để dành cuối cùng cũng là để người trong nhà sống thoải mái hơn đôi phần.
“Đại Phúc, Tảng, hai ngươi đem mấy bó vải này thu vào kho.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT