Trương Phóng Viễn khẽ nhếch môi cười, nghiêng người tựa lên khung cửa. Hứa Hòa đang tỉ mỉ xem xét bao quần áo nhét đầy bạc trắng, từng thỏi đều là bạc nén đúng quy cách, không có chút giả tạo, càng nhìn càng khó tin.
“Dĩ nhiên là mấy ngày nay ta chạy tới chạy lui mà có.” Trương Phóng Viễn khoan thai nói.
Hứa Hòa nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của hắn, thầm nghĩ trách không được mấy hôm trước người này cứ vội vã trước sau, hóa ra là vì chuyện này.
Trong lòng khó nén niềm vui, nhưng cũng không dám quá đỗi cao hứng. Cậu vẫn dè dặt hỏi rõ: “Chỗ này đâu chỉ mấy trăm văn, hơn trăm lượng bạc, sao có thể chỉ vài ngày mà ra được? Huynh đừng có…”
Trương Phóng Viễn lập tức đứng thẳng sống lưng, nghiêm túc đáp: “Em yên tâm, tuyệt đối không phải việc gì mờ ám.”
Hắn duỗi tay kéo Hứa Hòa lại gần: “Hôm trước ra ngoài, ta gặp được một người bán nước hoa ven đường. Gã kia tay nghề khá nhưng không biết tiếp thị, bán mỗi bình nước hoa cho ta chỉ hai mươi hai văn. Ta mang hàng đến hoa lâu, hoa khôi bên đó ra giá năm lượng một bình, mua hết sạch.”
Hứa Hòa trợn tròn mắt, lần nữa chấn động vì cái nơi gọi là hoa lâu kia lại có thể tiêu tiền như nước, tiêu cả trăm lượng chỉ để mua mấy bình hương lộ. Mà đây là trăm lượng, không phải trăm văn!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT