“Lọ nước hoa này bán bao nhiêu tiền một lọ?”
Gã kia chưa trả lời ngay, trước còn do dự, ngập ngừng một chớp mắt, sau đó giơ tay lên năm ngón: “50 văn.”
Trương Phóng Viễn nghe vậy chưa nói có hay không, chỉ rũ mắt nhìn người đối diện – cái đầu còn chưa tới vai hắn, cả người nhỏ thó.
Hắn nhớ rõ năm đó trong thành Tứ Dương từng nổi lên một cơn sóng lớn vì loại nước hoa này. Chỉ là một bình nhỏ cỡ ngón cái, lúc thịnh hành thậm chí có thể bán tới cả 10 lạng bạc. Vậy mà hôm nay lại nghe người này mở miệng đòi 50 văn? Trong lòng liền cảm thấy như mộng như ảo, lại có chút buồn cười.
Khi xưa hắn còn làm công trong thành, thiếu gia nhà đó vì một cô nương mình phải lòng, từng tốn không ít công phu mua cho nàng một lọ tường vi thủy, giá cả không nhỏ, lại còn nhờ người khắp nơi tìm kiếm.
Chỉ là, lúc tường vi thủy vừa ra thị trường thì chẳng ai ngó tới, đợi đến khi nổi tiếng rồi thì lại không còn hàng. Nghe nói là đạo sĩ chế ra hương lộ đó sau khi làm một mẻ thì biến mất không thấy bóng dáng, khiến cho người ta dù có tiền cũng khó mà mua được, thành ra lại càng quý.
Không trách nổi có người vì nó mà tranh giành đến đỏ mặt tía tai. Lúc đó hắn ở Vân Lương Các từng tận mắt thấy thứ đó, đựng trong bình lưu ly tinh xảo nhỏ nhắn, chỉ cần đặt trong phòng là cả căn phòng tràn ngập hương thơm. Không phải lời thổi phồng, hương còn có thể bám trên quần áo đến mười ngày nửa tháng mà không tiêu tan, càng để lâu mùi lại càng thanh nhã, dịu dàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play