Trương Phóng Viễn chọn ngày lành tới huyện nha làm thủ tục. Gần đây bên nha môn đang bận rộn tập trung người để rà soát việc thu thuế, vì thế bọn họ chỉ kiểm tra lại hồ sơ lần này hắn có đúng hạn giao nộp hay không. Nhìn sổ sách thấy vẫn có ghi chép đầy đủ, biểu hiện cũng không tệ, thành ra trong lúc bận rộn họ cũng không làm khó dễ gì, nhanh chóng phê duyệt cho qua.
Chỉ có chủ bộ thuận miệng dạy dỗ một trận, dặn lần sau nếu muốn mở cửa hàng buôn bán thì nên phối hợp với nha sai, mỗi quý tốt nhất là tự mình đến nộp thuế đúng hạn, đừng để huyện nha phải phái người tới nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Trương Phóng Viễn tất nhiên khúm núm đáp ứng.
Kỳ thực như ở đầu quan đạo bên này, xưa nay dân chúng đều có thói quen dựng vài cái lều tạm để buôn bán, kiểu như bày quán nhỏ tiện bỏ chạy thì không ai quản, nhưng nếu là dựng nhà lều kiên cố thì vẫn phải lên huyện báo cáo xin phép. Dẫu vậy, có rất nhiều người không chịu tới xin phê chuẩn, càng không tình nguyện nộp thuế thương.
Chẳng qua Trương Phóng Viễn nay đã không còn là tên lưu manh lúc trước. Có Hứa Hòa ở bên, hắn cũng thành thật hơn nhiều, dù sao cũng là buôn bán đàng hoàng, trong nhà đã có ràng buộc, chẳng thể cứ làm liều như trước.
Bất quá cũng chẳng trách được dân tình không chịu hợp tác. Có những huyện nha thật sự không ra gì, muốn được mảnh đất hay giấy phép phê chuẩn, không tiệc rượu, không lễ lạt, không tiền bạc thì chạy bốn năm chuyến cũng chẳng gặp nổi mặt người. Dân buôn nhỏ làm sao kham nổi những món chi tiêu ấy, đã chịu thuế cao còn phải mất tiền bôi trơn hai đầu, không làm loạn mới là lạ.
May mà Tứ Dương thành có huyện lệnh còn xem như liêm chính, không làm xằng làm bậy, dân chúng mới có thể yên ổn sinh sống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT